🦄 An Hạnh Nhi Và Diệp Thương Ngôn
An Hạnh Nhi cẩn thận đỡ Diệp Thương Ngôn bước xuống giường. Bác sĩ nói là đùi phải của anh bị gãy xương, không thể bước xuống đất, chân trái có thể dùng lực, cánh tay phải cũng bị gãy xương, chỉ có cánh tay trái là có thể sử dụng.
Hắn bực, cực kì bực, thôi thì, đành dạy nàng cách làm vợ sao cho công dung ngôn hạnh vậy. Hạ Ngọc Cẩn và Diệp Chiêu là hai con người mang trên mình đầy khuyết điểm. Nhưng họ cũng là hai người đáng thương nhất.
Loạt diễn viên nhí ấn tượng xuất hiện trong “Thương ngày nắng về”. PV07:31 16/11/2021. Cúc Tịnh Y chạm trán đối thủ nhan sắc ở Nhật: Cũng là “mỹ nữ ngàn năm có một”, chẳng ngại “làm xấu” đến sốc xỉu trên phim! Nữ diễn viên Hà Tĩnh gây ấn tượng ở bộ
Nhiều người cho rằng cô đang nhắc đến mối tình sóng gió bên Huỳnh Tông Trạch. Hồ Hạnh Nhi tiết lộ cách đây 10 năm cô từng trải qua quãng thời gian khó khăn khi công việc lẫn tình cảm đều không như ý. Đáng nói, đây là thời điểm mối quan hệ giữa người đẹp và
Giọng nói nỉ non mềm mại của An Hạnh Nhi nghe rất êm tai, thấm sâu vào lòng… Yết hầu của Diệp Thương Ngôn lăn lộn. Vì An Hạnh Nhi ngẩng đầu nhìn anh, cho nên cô có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu của anh. Khoảnh khắc đó không biết có phải anh đang kìm nén cái gì không.
Xem thêm: Checkin 13 địa điểm chơi noel ở Hà Nội 2020 Chỉ còn vài ngày nữa là đến Giáng sinh 2020. Tham gia DulichToday để khám phá những địa điểm vui chơi Giáng sinh tại Hà Nội 2020 hứa hẹn sẽ vô cùng trang trí và đông đúc, bạn có thể cùng bạn bè và người thân tận hưởng những khoảnh khắc ấm áp, ngọt ngào
Diệp Văn Hoa thì ít nhất khi nàng còn bé cũng đã từng thương yêu nàng, sau khi mẹ qua đời cũng thỉnh thoảng còn có thể giúp đỡ nàng; nhưng Diệp lão phu nhân thì ngay cả khi mẹ còn sống cũng đã chướng mắt mẹ rồi, trong mắt của bà ta cũng chưa từng có bất cứ tình cảm
An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn một cách soi xét: “Nói đi, anh lại đang muốn thế nào?” Trong lòng cảm thấy Diệp Thương Ngôn sẽ không lương thiện như vậy. “Đi tắm.” Diệp Thương Ngôn nói thẳng. “Diệp Thương Ngôn, làm người không thể nói mà không giữ lời được.”
2. Nhi nhanh chóng làm quen với trường, lớp mới. Em tham gia những giờ đọc sách thú vị ở Thư viện Xanh. Em còn cùng thành viên của Câu lạc bộ Chia sẻ yêu thương gói những món quà đặc biệt gửi tặng các bạn nhỏ có hoàn cảnh khó khăn. 3. Thấm thoắt thoắt, Nhi đã lên lớp 3.
Q6mVpA. ********** CHƯƠNG 153 DIỆP THƯƠNG NGÔN, CÁCH XA TÔI RA MỘT CHÚT Không gian ngột ngạt. An Hạnh Nhi cử động cánh môi. Cô nói “Diệp Thương Ngôn, tối ngày hôm qua tôi đã nói cho tôi chút thời gian, bây giờ tôi rất khó chấp. nhận anh.” Diệp Thương Ngôn cứ nhìn cô như thế. Có nhiều khi, An Hạnh Nhi thật sự nhìn không rõ anh đang sướng vui giận buồn, tâm trạng của anh có đôi khi che giấu đến nỗi cô cũng cảm thấy nó kinh khủng. Cho nên cô không biết sau khi cô nói lời đó xong, rốt cuộc có phải cô đã chọc giận anh rồi không. Cô chỉ là cảm thấy trong lòng bắt an. Bởi vì tối ngày hôm qua, Diệp Thương Ngôn đã nói là sẽ đợi cô. Nhưng mà. Cô thật sự không thể đảm bảo sự chờ đợi của anh sẽ có kết quả. Cô tình nguyện anh vẫn là người của trước kia, không cần vì cô mà thay đổi bất cứ chuyện gì. Cho nên lúc cô ngăn cản Diệp Thương Ngôn và Đồng Vận Khiết thân mật với nhau, cô đã hối hận rồi. Hồi hận muốn bù đắp, cô không hiểu sao dường như lời mình nói ra lại làm tổn thương tới anh. Nói thật thì cô chưa từng mâu thuẫn vì một người đàn ông như thế. Cho dù trước đó cô rất yêu Cố Quân Tường, cũng thật sự đối xử với anh ta thật lòng, thật lòng giao mình cho người đàn ông đó mà cô không lo lắng nhiều như thế. Bây giờ đối với Diệp Thương Ngôn, ngay cả chính cô cũng không biết rốt cuộc là cô nên dùng phương thức như thế nào. Cô chỉ có thể nói cho anh biết suy nghĩ chân thật trong lòng mình “Đối với rất nhiều thứ bên ngoài, tôi đã trải nghiệm quá nhiều từ Cố Quân Tường, những thứ đó đề cho tôi cảm thấy đời trước tôi sống quá ngu ngốc, tôi thật sự rất sợ sẽ dẫm lên vét xe đổ.” Đúng vậy. Bởi vì rất sợ, cho nên không dám chấp nhận. Cũng không dễ dàng chấp nhận. “Diệp Thương Ngôn, có lẽ là tôi có hơi ích kỉ, đối xử với anh không công bằng, nhưng mà bây giờ tôi không có biện pháp nào để trái tim của mình mở ra một bước, cho nên tôi hi vọng là anh có thể… cách xa tôi ra một chút.” An Hạnh Nhi nói từng câu từng chữ. Nói ra rồi, thật ra trong lòng của cô có một loại cảm giác khó mà diễn tả thành lời. Giống như là… trái tim bị chèn ép nặng nề. Có hơi thở không nỗi. “Bao xa?” Diệp Thương Ngôn hỏi lại. An Hạnh Nhi khẽ giật mình. “Không lên giường với em? Không hôn em? Hay là nói ngay cả tay cũng không thể nắm? Hay là không có chuyện gì cần thiết thì chúng ta không cần phải gặp mặt nhau.” Diệp Thương Ngôn hỏi cô, đúng là dùng giọng điệu rất bình thường mà hỏi cô. An Hạnh Nhi khẽ cắn cắn môi. “An Hạnh Nhị, tôi cho em thời gian là để em thử tìm hiểu tôi, mà không phải là để em… càng chạy càng xa.” Diệp Thương Ngôn nhìn cô, nói một cách sâu sắc. “Chúng ta bèo nước gặp nhau, tôi không tin cái gọi là vừa gặp đã yêu.” An Hạnh Nhi nói thẳng. Cô không tin là hai người không có liên quan gì tới nhau đột nhiên gặp nhau, đột nhiên có thể yêu nhau. “Cho nên tôi mới nói cho em thời gian cho em tin tưởng tôi.” Giọng điệu của Diệp Thương Ngôn rất kiên định. Lúc này, dường như An Hạnh Nhi phát hiện ra cái gì đó. Cô phát hiện. Diệp Thương Ngôn nói là để cô tin tưởng anh, anh thật sự đối với cô là vừa gặp đã yêu. Chuyện này xảy ra khi nào chứ? Lúc bị đụng xe trên núi Thanh Ninh, vừa gặp đã yêu hả? Nhưng mà lúc đó cô rõ ràng không nhìn thấy Diệp Thương Ngôn dao động cảm xúc. Rõ ràng là không hề biểu hiện ra một tia tình cảm. Trong trí nhớ của cô, anh thậm chí còn bày ra bộ dạng không kiên nhẫn với cô. Cho nên là… Rốt cuộc là người đàn ông này đang che giấu cái gì. Đến cùng, dưới gương mặt tuyệt mỹ của anh đang ẩn giấu bao nhiêu bí mật không thể nói ra. Mà một người đàn ông có bụng dạ thâm sâu như thế. . Ngôn Tình Tổng TàiSao cô lại có thể không hề kiêng kị cái gì mà phó thác mình cho anh. Cô thừa nhận cô ích kỷ. Nhưng mà cô thật sự không có lựa chọn nào khác. Vì cô không thể thất bại. Ông trời không có khả năng cho cô có cơ hội sống lại một lần nữa. Đột nhiên không gian trở nên yên tĩnh. Lúc cửa phòng bị người ta đầy ra, bầu không khí đã được làm dịu. Vân Vũ Phương vội vàng đi vào, mang theo giọng nói vội vã quan tâm “Ngôn, con sao rồi? Tại sao con lại không cẩn thận để xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy hả, nếu không phải hồi sáng này. Tần Thạc nói cho Thương Hải biết, mẹ cũng không biết là tối hôm qua con bị thương nhiều như thế.” Lúc này, An Hạnh Nhi đang từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình. “Con không có sao hết.” Diệp Thương Ngôn thờ ơ nói, giọng nói cũng đã khôi phục lại bình thường. “Làm sao không có chuyện gì được chứ, không có chuyện gì mà con có thể nằm bệnh viện hả?” “Lúc nãy bác sĩ nói là con có thể xuất viện.” “Thật hả?” Dường như là Vân Vũ Phương không tin cho lắm. Lúc này, đi theo Vân Vũ Phương còn có Diệp Thiện Nhân và Diệp Thương Hải. Diệp Thiện Nhân cũng không yên lòng “Con đừng có cậy mạnh!” “Bác sĩ đã nói là không có chuyện gì rồi, về nhà điều dưỡng là được.” An Hạnh Nhi vội vàng mở miệng nói. Diệp Thiện Nhân nghe thấy An Hạnh Nhi nói như vậy thì lập tức tin tưởng. Ông nói với Diệp Thương Ngôn “Nếu như đã cần điều dưỡng, vậy thì về nhà điều dưỡng đi, ở trong nhà có nhiều người giúp việc, ba và mẹ con, còn có anh trai chị dâu con ở đó, có cái gì không tiện thì còn có thể giúp đỡ cho con một tay.” “Không cần đâu, chú Trung có thể chăm sóc cho con.” Diệp Thương Ngôn trực tiếp từ chối. “Kêu con về nhà khó như vậy hả.” Diệp Thiện Nhân bát đắc dĩ thở dài. Cũng chỉ có thể thở dài. Thậm chí, An Hạnh Nhi cảm thấy người nhà họ Diệp rất cưng chiều Diệp Thương Ngôn, anh muốn nói cái gì thì nói cái đó, trên cơ bản cũng sẽ không lấy thân phận người lớn mà yêu cầu anh. So với việc nói là cưng chiều, chẳng bằng nói là tôn trọng. Dường như là người nhà họ Diệp đối xử với Diệp Thương Ngôn với một thái độ khác biệt. “Đúng rồi, mọi người có mang quần áo đến cho con không?” Diệp Thương Ngôn hỏi, anh cũng di chuyển chủ đề về nhà. Ngày hôm qua trước khi anh ngủ anh đã gửi tin nhắn qua cho Tần Thạc, kêu sáng ngày hôm nay anh ta mang một bộ quần áo tới cho anh và An Hạnh Nhị, lúc này Tần Thạc lại không đến đây, chắc có lẽ là ba mẹ của anh mang đến cho anh. Thật ra thì Tần Thạc trông có vẻ như cà lơ phất phơ, nhưng mà làm việc cũng rất đáng tin cậy. Chuyện gì mà giao cho anh ta, từ xưa đến nay sẽ không quên. “Có mang theo có mang theo.” Vân Vũ Phương vội vàng nói “Tần Thạc nói là hôm nay thằng bé có chút việc không thể đến đây, cho nên hồi sáng này nó đã kêu Thương Hải mang quần áo đến cho con, nếu không thì ba mẹ thật sự không biết là con xảy ra tai nạn giao thông.” Lúc này, Diệp Thương Hải vội vàng đưa cái túi quần áo ra “Tùy tiện lấy hai bộ quần áo ở trong phòng của em, hai đứa ráng chịu mặc vào một chút nha.” “Em cảm ơn.” An Hạnh Nhi nhận lấy, khách khí nói. “Không cần phải cảm ơn.” Diệp Thương Hải mỉm cười, lúc này anh ta lại nói với ba mẹ của mình “Chúng ta đi ra ngoài chờ hai đứa nó thôi.” Nói xong. Diệp Thương Hải, Vân Vũ Phương cùng với Diệp Thiện Nhân đi ra khỏi phòng bệnh. An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng của Diệp Thương Hải. Cô có thể cảm nhận được sự thân thiện của Diệp Thương Hải, cũng có thể cảm nhận được điều kiện các phương tiện khác của Diệp Thương Hải cũng không tệ. Hẹn hò với Đồng Vận Khiết, đúng là sỉ nhục mà. Cô ngoái đầu lại nhìn. Lúc này, cô nhìn thấy Hồ Phong vẫn đang đứng ngoài ban công. Rõ ràng là Hồ Phong cũng đã nhìn thấy ánh mắt của An Hạnh Nhi, anh ta vội vàng bước tới từ ban công. An Hạnh Nhi nói “Anh ra ngoài một chút đi, chúng tôi cần phải thay quần áo.” “Vâng…” “Hồ Phong.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên gọi anh ta. “Dạ, anh Diệp.” “Thay quần áo giúp tôi.” Diệp Thương Ngôn ra lệnh. An Hạnh Nhi nhìn anh. Diệp Thương Ngôn mặt không đổi sắc, trông có vẻ như rất bình thường. An Hạnh Nhi mắp máy môi, cũng giả vờ như không nhìn thấy anh đang rất giận. Cô tìm quần áo của mình từ trong túi, trực tiếp đi vào trong phòng tắm. Ở sau lưng, Diệp Thương Ngôn nhìn bóng lưng của An Hạnh Nhi. Người phụ nữ không có lương tâm này, đúng là một lời nói khách sáo cũng không chịu nói!
********** CHƯƠNG 149 TỎ TÌNH AN HẠNH NHI, TÔI THÍCH EM! An Hạnh Nhi quay lưng với Diệp Thương Ngôn. Cô không thể ôm hy vọng gì về tên này. Lúc nào cũng có thể bị anh làm cho tức chết! Cô cũng không biết Diệp Thương Ngôn nhìn qua từ lúc nào rồi! Đậu xanh! Đột nhiên cảm thấy rất thiệt. Cô tức đùng đùng, đi ngủ. Một câu cũng không muốn nói. Trong phòng bệnh, một khoảng yên tĩnh. Đêm khuya, cũng càng lúc càng muộn. An Hạnh Nhi nằm đó, khi sắp ngủ rồi. Chỉ là bị Diệp Thương Ngôn chọc tức đến mức đau đầu, vẫn đang mơ mơ hồ hồ sắp ngủ. “An Hạnh Nhị, tôi thích em.” Trong phòng bệnh, đột nhiên vang lên giọng nói của Diệp Thương Ngôn. Cơ thể của An Hạnh Nhi cứng đờ. Cô cũng không biết Diệp Thương Ngôn có phải đang nói mơ hay không?! Dù sao bây giờ thật sự rất muộn rồi, hơn nữa hai người cũng đã không nói chuyện trong thời gian dài rồi, theo lý, cũng nên ngủ rồi. Nhưng nghe giọng nói, hình như rất tỉnh táo. Đến cuối cùng, An Hạnh Nhi không có lật người. Lật người lại xác nhận. Bởi vì… mặc kệ là đáp án như nào, cô dường như đều chưa có chuẩn bị tốt tâm lý. Cô chỉ đang nghĩ. Cố Quân Tường đã tốn nhiều tâm tư muốn ly gián tình cảm giữa cô và Diệp Thương Ngôn như vậy, chắc đều không ngờ, hành vi giết cô tối nay của anh ta, không khiến cô chết không nói, ngược lại khiến quan hệ giữa bọn họ càng gần thêm một bước, ít nhất, trong lòng cô là như vậy. Cố Quân Tường quả thật không có ngờ, tối nay muốn giết An Hạnh Nhi, đã thất bại. Lúc này nhận được cuộc gọi, sắc mặt vô cùng khó coi. Tối nay anh ta cố ý thân mật với An Hạnh Nhi một phen, một mặt quả thật là vì để khơi lên mâu thuẫn giữa An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn, anh ta sao có thể chấp nhận được, hai người này tương thân tương ái, hai người này cướp mắt tiếng tăm của anh ta, cho nên anh ta muốn ly gián bọn họ. Anh ta rất rõ đàn ông đều có dục vọng chiếm hữu, một khi khiến Diệp Thương Ngôn phát hiện An Hạnh Nhi và anh ta còn có quan hệ không rõ ràng, hai người chắc chắn sẽ sinh ra mâu thuẫn, dù là sinh ra tức tối trong lòng cũng được. Một mặt trước, tự nhiên chính là để che tai mắt của người khác. Cái chết ngoài ý muốn’ một cách bắt ngờ của An Hạnh Nhi sẽ không nghỉ ngờ tới anh ta, dù sao trước khi An Hạnh Nhi xảy ra chuyện, hai người vẫn còn tình bạn, giữa bọn họ tuy không trở thành vợ chồng, nhưng vẫn là bạn bè. Anh ta căn bản không có ngờ sẽ thất bại. Anh ta đã cử ra nhiều người đi giết An Hạnh Nhi như vậy, cuối cùng vậy mà khiến cô may mắn thoát được?! Cô gái này, nên chết từ lâu rồi. Vốn dĩ anh ta còn muốn cho An Hạnh Nhi một cơ hội, để cô chọn rời khỏi Diệp Thương Ngôn quay lại bên anh ta, cho dù ở bên nhau đương nhiên cũng là để lừa gạt tình cảm của cô, anh ta tuyệt đối không thể nảy sinh bất kỳ tình cảm gì với cô gái này, tuy nhiên An Hạnh Nhi không biết tốt xấu vậy mà đã từ chối, từ chối rồi, đối với loại người đối với mình có hại không có lợi này, chỉ có một con đường chết. Tối nay, vốn nên là ngày chết của cô! Cố Quân Tường bỗng ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, trên sàn vang lên âm thanh kịch liệt, chiếc điện thoại vỡ tan tành! Tóm lại sẽ có một ngày, kết cục của An Hạnh Nhi sẽ giống như chiếc điện thoại của anh ta, thảm không lỡ nhìn! Tiêu Việt Duệ và Tần Thạc cùng rời khỏi phòng bệnh. Tiêu Việt Duệ lái xe, đưa Tần Thạc về trước. Trong xe rất yên tĩnh. Có khi, cũng sẽ bởi vì mọi người đều có tâm sự, mà trở nên trầm mặc. Chiếc xe sang chạy băng băng trên con đường rộng rãi, xung quanh gần như không có xe cộ. Đèn đường hiện rõ sự cô quạnh. “Việt Duệ.” Tần Thạc nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng. “Hửm.” “Cậu cảm thấy Ngôn và An Hạnh Nhị, thích hợp không?” Tiêu Việt Duệ khẽ mỉm cười “Anh có khi nào nhìn thấy anh ấy từng đưa ra lựa chọn không lý trí chưa.” “Nhưng tôi cảm thấy, cậu ta và An Hạnh Nhi ở bên nhau không phải là một chuyện lý trí.” “An Hạnh Nhi gia thế hiển hách, anh họ và cô ấy ở bên nhau gọi là thêu hoa trên gắm.” Tiêu Việt Duệ nói thẳng. “Nếu cái cậu ta thật sự xem trọng là lợi ích còn tốt, cái tôi lo lắng chính là cậu ta làm việc theo tình cảm, giống như tối nay. Hơi không chú ý thôi, cái chúng ta nhìn thấy chính là một cỗ thi thể.” Nói rồi, Tần Thạc dường như vẫn có hơi sợ. Tiêu Việt Duệ khẽ lắc đầu “Anh họ rõ hơn bắt kỳ ai, trên người anh ấy gánh vác cái gì.” Phải. Biết rõ bản thân gánh vác rất nhiều chuyện. Nhưng vẫn sẽ vì một cô gái mà không màng tất cả. “Đừng nghĩ nữa, tin anh ấy là được.” Tiêu Việt Duệ ngược lại khá thoải mái, dù sao “An Hạnh Nhi thật sự không tồi.” Tần Thạc đưa mắt nhìn Tiêu Việt Duệ. Dần dần, đưa ra kết luận “Mắt nhìn phụ nữ của cậu, trước nay chưa từng tốt.” “..” Tiêu Việt Duệ ói máu. “Hạ Tư Tư chính là điển hình.” Tần Thạc bồi thêm một đao. Tiêu Việt Duệ thật sự không có lời để đối đáp. Trong chuyện tình cảm, anh ta quả thật là một kẻ thất bại. May mà rất nhanh đã tới biệt thự của Tần Thạc. Tần Thạc xuống xe, Tiêu Việt Duệ lái về trở về. Biệt thự của nhà họ Hạ. Tối nay Nhiếp Tử Minh cầu hôn thành công, ngày cưới chắc sẽ rất nhanh. Rất nhanh, Hạ Tư Tư sẽ chuyển ra khỏi biệt thự của nhà họ Hạ. Chuyển ra thì tốt. Anh ta nhàn nhạt nghĩ, từ từ lái chiếc xe sang vào biệt thự, sau đó xuống xe, đi vào đại sảnh. Lúc này đã rất muộn rồi, trong biệt thự, dưới ánh đèn tối mờ, bốn bề yên tĩnh vô cùng. Anh ta cũng cố gắng khiến động tác của mình thật khẽ, không làm ồn đến bắt kỳ ai, nhưng khi vừa đi lên lầu hai. “ÁI” Một cô gái thét lên. Tiêu Việt Duệ cũng bị dọa giật mình. Anh ta thấy Hạ Tư Tư mặc váy ngủ màu hồng ở trước mặt, đột nhiên xuất hiện ở đây. Sau khi nhìn rõ, mới thôi sửng sốt. “Nửa đêm nửa hôm, anh không ngủ, đột nhiên xuất hiện ở đây làm cái gì?” Giọng điệu của Hạ Tư Tư không tốt. Người dọa người dọa chết người có biết không hả?! “Vừa trở về.” Tiêu Việt Duệ trả lời. “Muộn như vậy mới trở về…” Hạ Tư Tư đánh giá anh ta từ trên xuống dưới “Có bạn gái rồi sao?” Tiêu Việt Duệ không có trả lời. “Sẽ không phải là Cố Bích Trâm chứ?!” Hạ Tư Tư rõ ràng có hơi kích động. Là cảm thấy, nếu thật sự là Cố Bích Trâm thì cô ta thật sự phục rồi. Dù sao trên thế giới này hai người cô ta ghét nhát, hẳn là Tiêu Việt Duệ và Có Bích Trâm. “Cô rất muốn tôi có bạn gái sao?” Tiêu Việt Duệ đột nhiên hỏi cô ta. Hạ Tư Tư sững ra. Anh ta có bạn gái hay không, có liên quan gì tới cô ta chứ. Cô ta không có tò mò quan tâm vấn đề cá nhân của anh ta như vậy. “Không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi.” Tiêu Việt Duệ nhàn nhạt nói. Không có nhận được câu trả lời của Hạ Tư Tư, cũng không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời của cô ta. Thật ra không cần câu trả lời của cô ta, anh ta cũng biết, đối với Hạ Tư Tư mà nói, cô ta căn bản không để tâm anh ta sống như nào, cô ta căn bản không thể đi quan tâm vấn đề cá nhân của anh ta. Anh ta đi qua bên cạnh Hạ Tư Tư. “Tôi hy vọng anh, cô độc đến già.” Đằng sau, Hạ Tư Tư đột nhiên mở miệng. Giống như đang trả lời câu hỏi trước của anh ta. Tiêu Việt Duệ mỉm cười. Anh ta biết Hạ Tư Tư là đang nguyễn rủa anh ta, tuyệt đối không phải là có bất kỳ suy nghĩ gì đối với anh ta. Mà lý do anh ta cười chỉ là anh ta rất có khả năng bị Hạ Tư Tư nói trúng rồi. Lúc đó, anh ta cái gì cũng không nói, mà đi như vậy. Hạ Tư Tư nhìn bóng lưng của Tiêu Việt Duệ, nhìn Tiêu Việt Duệ người ngay từ đầu cô ta đã không thích nhưng qua một giây từng động lòng giữa chừng thì đến bây giờ vẫn không thích, trong lòng tự dụng có hơi bực bội. Cô ta không hiểu, cứ ở nước ngoài không tốt sao?! Trở về. Rốt cuộc cho ai ngột ngạt?!
Giao dịch đã được quyết định. “Anh mặc đồ vào đi.” An Hạnh Nhi thật sự không thể chịu đựng được mà đối mặt với một người trần trụi như thế. “Chân của tôi bị gãy xương.” An Hạnh Nhi đang muốn mở miệng. “Cánh tay của tôi cũng bị gãy xương.” Diệp Thương Ngôn nói. Cho nên là. Anh cởi quần áo bằng cách nào vậy chứ? An Hạnh Nhi cắn răng nhặt quần áo bị Diệp Thương Ngôn ném ở bên cạnh chuẩn bị mặc vào cho anh. “Tôi muốn mặc đồ sạch.” “Anh chỉ vừa mới mặc hồi sáng này.” An Hạnh Nhi thật sự muốn bùng nỗ. “Vậy cũng là đã từng mặc.” An Hạnh Nhi hít sâu, nói với mình là không được tức giận. Cô đi ra khỏi phòng tắm, vội vàng đi vào trong phòng của Diệp Thương Ngôn lấy một bộ quần áo mặc ở nhà, cô muốn mặc vào cho anh. “Bác sĩ nói là không thể tắm, nhưng mà có thể dùng nước sạch lau người.” An Hạnh Nhi cứ lạnh lùng nhìn anh như thế. “Em lau giúp cho tôi đi.” Diệp Thương Ngôn nói như lẽ đương nhiên. An Hạnh Nhi thật sự muốn bóp chết tên hàng này. Cô khống chế cảm xúc, đi lấy cái khăn nóng. Vừa mới bước tới trước mặt anh. “Em vẫn nên dìu tôi về giường nằm đi, tôi đứng bằng có một chân, mỏi lắm.” Diệp Thương Ngôn lại đưa ra yêu cầu. An Hạnh Nhi cảm thấy có một ngày cô thật sự sẽ bị Diệp Thương Ngôn chọc cho tức chết. Cô mạnh bạo bỏ cái khăn nóng xuống, đỡ Diệp Thương Ngôn nằm lên trên giường. Diệp Thương Ngôn nằm xuống, phách lối nói “Được rồi, có thể lau rồi.” An Hạnh Nhi thở phì phò đi vào trong phòng tắm, lại vắt khăn một lần nữa. Lần này, Diệp Thương Ngôn cũng không còn lải nhải, còn mang theo cái mặt hưởng thụ. An Hạnh Nhi lau nửa người trên cho anh. Cô không tự chủ mà cắn môi. Lúc nãy còn có thể cố gắng để mình không nhìn lung tung, nhưng mà bây giờ… Cô ném cái khăn cho Diệp Thương Ngôn “Tự mình lau một chút đi.” Diệp Thương Ngôn nhìn xuống một chút. An Hạnh Nhi nhích người qua một bên. Gương mặt của cô đỏ hết cả lên. Cũng không biết tại sao đàn ông lại có thẻ… không biết xấu hổ. Diệp Thương Ngôn cũng không làm khó cô, sau khi lau xong thì lại nói “Được rồi.” “Mặc đồ lót vào đi.” An Hạnh Nhi vẫn không hề nhúc nhích như cũ. Chính là không muốn vừa mới quay đầu lại thì sẽ nhìn thấy hình ảnh gì đó không hay. Cô cũng không muốn bị đau mắt hột đâu. “Cô chủ An không có ý định thưởng thức một chút hả?” Diệp Thương Ngôn hỏi. “Nhan sắc của anh đẹp lắm hả?” An Hạnh Nhi dỗi lại một câu. Cứ luôn cảm thấy sau khi ở cùng một chỗ với con hàng này, mình luôn bị anh nắm mũi dẫn đi. “Đẹp chứ.” Câu trả lời vô cùng không xấu hỗ. Mặt của An Hạnh Nhi đỏ thấu. Trên đời này có lẽ là không có người đàn ông nào không biết xấu hổ hơn Diệp Thương Ngôn. Trong phòng yên tĩnh. An Hạnh Nhi cứ luôn đợi Diệp Thương Ngôn mặc quần. Chờ thật lâu. Đợi đến lúc An Hạnh Nhi cũng không kiên nhẫn rồi. Ngoài cửa phòng đột nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa. An Hạnh Nhi quay đầu lại. Vừa quay đầu thì lại nhìn thấy Diệp Thương Ngôn không chỉ mặc quần lót vào, ngay cả quần áo cũng đã đều mặc vào hết rồi. Không phải là cánh tay và chân của con hàng này bị gãy xương hả? Rõ ràng là trêu chọc cô. An Hạnh Nhi kiềm chế tính tình, cô trực tiếp đi ra cửa. Ở cửa, Tần Thạc đang đứng ở đó. An Hạnh Nhi hơi giật mình “Sao anh lại đến đây?” “Tôi đến đây thăm Ngôn.” Tần Thạc nói rất bình tĩnh. Sau khi nói xong còn hiên ngang đi vào trong phòng. An Hạnh Nhi mắp máy môi. Gần mực thì đen. An Hạnh Nhi cũng lười phản ứng bọn họ, cô đi ra khỏi phòng. “Đóng cửa lại.” Diệp Thương Ngôn dặn dò. Tần Thạc khép cửa phòng lại. “Sao rồi?” Giọng nói của Diệp Thương Ngôn rất dứt khoát. Tần Thạc trả lời “Đã điều tra rồi, nhưng điều tra không được dầu vết của Có Quân Tường để lại, tối ngày hôm qua tôi cũng đã cho người đi chặn người lái xe đụng An Hạnh Nhi, có hai người đã bỏ trốn, hai người khác va chạm với xe tải, một người chết tại chỗ, một người đưa đến bệnh viện nhưng lại không cứu được, còn có một người khác lúc xảy ra va chạm với anh đã chết rồi, cho nên không để lại bắt cứ chứng cứ gì. Nhưng mà từ trên người của người đã chết có thể điều tra được thân phận của bọn họ, kết luận sơ bộ là lính đánh thuê, lính đánh thuê lấy tiền làm việc ấy mà, sẽ không bán đứng chủ thuê, cho nên trên cơ bản là con đường này đã bị phá hỏng rồi.” Sắc mặt của Diệp Thương Ngôn không khỏi trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. “Dựa theo lý mà nói, Cố Quân Tường không có khả năng tiếp xúc với lính đánh thuê, cho nên tôi cảm thấy phỏng đoán trước đó của chúng ta chắc là không sai, Cố Quân Tường có quan hệ với người thế gia.” Tần Thạc nói thẳng. “Tiếp tục điều tra.” Diệp Thương Ngôn lạnh giọng. “Biết rồi.” Tần Thạc gật đầu. “À đúng rồi.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, anh mở miệng nói “Để Có Quân Tường nhận ra là chúng ta đang điều tra anh ta.” “Tại sao?” Tần Thạc nhíu mày, hoàn toàn không thể hiểu được. Chuyện điều tra Cố Quân Tường thần không biết quỷ không hay, phải thực hiện lúc đối phương không có phòng bị mới tốt hơn chứ? “Để anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.” “Hành động thiếu suy nghĩ thì mới dễ nắm thóp điểm yếu của anh ta chứ, cho dù tôi không thể điều tra anh ta có quan hệ với thế gia, cũng có thể điều tra được anh ta có quan hệ với ai đó trong thế gia, nếu như có thể điều tra được chứng cứ phạm tội của anh ta rồi giao cho cục cảnh sát, vậy thì tên này trực tiếp bị nốc ao rồi, chúng ta cũng không cần phải tốn nhiều thời gian lãng phí trên người của anh ta…” “Có Quân Tường mà bị bắt rồi thì sao chúng ta có thể tìm được rốt cuộc là thế gia nào muốn chiếm đoạt hào môn?” Diệp Thương Ngôn nhìn Tần Thạc “Chúng ta cần phải dựa vào Có Quân Tường đề thả dây dài câu cá lớn.” Tần Thạc nửa tin nửa không nhìn Diệp Thương Ngôn. Diệp Thương Ngôn căn bản không thèm quan tâm tới ánh mắt của Tần Thạc, anh lại dặn dò “Máy ngày nay tôi cần phải dưỡng thương, chuyện ở bên phía kinh đô, anh ứng phó giúp tôi đi.” Tần Thạc không trả lời, không cần anh nói thì anh ta cũng sẽ làm, bây giờ mặt mũi của anh ta tràn đầy thắc mắc “Anh kêu tôi tung ra tin tức để Cố Quân Tường không dám hành động thiếu suy nghĩ, có phải là bởi vì để bảo vệ sự an toàn của An Hạnh Nhi không vậy?” Diệp Thương Ngôn mím môi không phản bác. Tần Thạc nói “Ngôn, anh cảm thấy An Hạnh Nhi có đáng giá không chứ?” Diệp Thương Ngôn không nói chuyện. “Nếu như cô ấy là do ai phái tới…” “Không phải.” Diệp Thương Ngôn trả lời rất chắc chắn. Tần Thạc thật sự không biết là mình có thể nói gì với Diệp Thương Ngôn. Không thích là không thích. Một khi thích rồi thì sẽ dùng cả cái mạng của mình để thích. Anh ta bắt lực nói “Chuyện của anh, anh có thể có chừng mực, tôi cũng không xen vào.” Dù sao thì từ nhỏ đến lớn anh nói cái gì thì chính là cái đó. Có khi nào mà anh ta phản bác anh nửa câu đâu chứ. Diệp Thương Ngôn cũng chỉ khẽ gật đầu một cái, không nói gì nữa. Mà chuyện nào anh không nói thì chuyện đó không thể quay đầu. Tần Thạc cũng không nói nhảm nữa “Tôi đi đây.” Diệp Thương Ngôn bị thương phải nằm ở trên giường, đương nhiên là anh ta càng có nhiều chuyện cần phải làm. “Được.” Diệp Thương Ngôn lên tiếng. Tần Thạc rời khỏi biệt thự. Một lát nữa, cửa phòng lại bị người ta đẩy ra. Diệp Thương Ngôn theo bản năng tưởng là An Hạnh Nhị, lại không ngờ rằng nhìn thấy chú Trung bưng theo một cái khay, ở phía trên có đặt bát cháo dinh dưỡng cùng với hoa quả. Rõ ràng là chú Trung có thể cảm nhận được sự thất vọng trong ánh mắt của Diệp Thương Ngôn. Ông ta nở nụ cười “Mợ chủ đi làm rồi.” Đôi mắt của Diệp Thương Ngôn khẽ chuyển động. Cái cô An Hạnh Nhi này đúng là không có lương tâm mà. Ngày hôm qua thiếu chút nữa mình đã chết vì cô ấy, ngày hôm nay cô ấy còn có thể đi làm giống như là người không có chuyện gì à? “Hình như là lúc nãy mợ chủ có nhận được cuộc gọi của công ty, có vẻ như là rất bận.” Rõ ràng là chú Trung đang nói tốt cho An Hạnh Nhi. Diệp Thương Ngôn làm gì nghe lọt tai, cả khuôn mặt đều thành than đá.
an hạnh nhi và diệp thương ngôn