🍾 Truyện H Hoàng Thượng

️ Đọc truyện tranh Manh Sư Tại Thượng Chap 390 Full Tiếng Việt bản đẹp chất lượng cao, cập nhật nhanh và sớm nhất tại DichTruyen. Đóng. Hoàng Hậu Bận Lắm. Chap 209. 30/09/22. 2,078,510. 236. Chọc tức vợ yêu mua một tặng một. Chap 348. 27/11/21. Bình Luận. DichTruyen (32) Nam Cung Hoàng Đế. Đây là một câu truyện ta ấp ủ từ rất lâu, rất lâu rồi. Nhưng chưa có cơ hội viết thành. Lần đầu viết. Chắc chắn văn từ còn …. Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! Nàng thề, nếu biết hắn là Hoàng đế, thì cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng Truyện Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta của tác giả Thẩm Du kể về nhân vật chính là một cô nàng chỉ vì một hiểu lầm nhỏ nhỏ, mà bị mang tiếng là cướp bồ người khác. Uất ức đến không chịu nổi mà nhảy ra khỏi lầu bảy tự vẫn. [Đam Mỹ] Hoàng Thượng Giá Đáo. Đề Cử . Đọc Truyện Theo Dõi (0) Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Chuyện Hoàng Cung. 8.5/10. 4.7K. Tác giả: Thái Vi Thiên. Thể loại: Ngôn Tình. Nguồn: noline412.wordpress.com; Edit: Thanh Mai. Trạng thái: Còn Tiếp. Truyện kể về những sinh hoạt, cuộc sống trong cung, hậu cung có rất nhiều phi tần mỹ nữ, hắn đường đường là Hoàng thượng, là bậc Đọc truyện Hoàng Thượng Vạn Tuế của tác giả Đại Ôn, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Chương 23: Hoàng thượng vạn tu Đang ra. Đánh giá: 8.2/10 từ 36 lượt. Nội Dung Truyện: Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng rnNội dung câu chuyện xoay quanh nhân vật Chu Thải Thải - Hoàng hậu. Nàng giống như một cái bánh bao, một cái bánh bao nhỏ tròn trịa mềm mại đáng yêu, một cái bánh bao nhỏ ngây thơ khả ái "Sở thiếu, ngươi Hoàng giai Lục giai a!" Chu Đỉnh Nguyên nhìn Sở Diệp, có chút kinh ngạc nói. Chu Đỉnh Nguyên cùng Phượng Khuynh Thành đào quặng đoạt được, có thể giữ lại cho mình tam thành, kể từ đó, hai người đối với đào quặng thật cũng không phải quá kháng cự. Chương 12: cao h, play dã ngoại ban đêm. Edit: Tây Thi thẹn thùng. "Hoàng thượng," Tạ Thanh Anh thẹn thùng khó nhịn, nàng liếm ngón tay Tiêu Trần Mạch, hơi nức nở nói: "Cho thần đi." "Được.". Được người trong lòng khẩn cầu, Tiêu Trần Mạch cũng không muốn nhịn thêm lHecQP. Edit Chưa đủ 18Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Tạ Thanh Anh, nàng cho rằng nàng là ai?”Vết thương không muốn người khác biết nhất bỗng nhiên bị vạch trần, máu me đầm đìa, không thể nào che giấu, Tiêu Trần Mạch tức giận đến mức giọng nói cũng đang run lách mình ra từ trong góc tối bên cạnh giường, nhìn người trên giường, có ý muốn khiển trách nhưng giật giật môi cuối cũng vẫn không cùng, hắn lạnh giọng nói “Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm hồi cung.”Nói xong liền sải bước đi ra ngoài.“Hoàng Thượng!”Tạ Thanh Anh cuống quýt vén chăn đứng dậy, đuổi theo phía chỉ mặc đồ ngủ phong phanh, ngay cả giày cũng không kịp được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn một đường tới ngoài Ngọc Lộ điện, cuối cùng cũng đuổi kịp.“Hoàng thượng.” Tạ Thanh Anh bất chấp ở đây có rất nhiều cung nhân, tự mình ôm chặt sau lưng hắn, vội la lên “Ta hiểu rồi, ta hiểu hết rồi. Ta biết chuyện mình làm trước đó khiến chàng đau lòng nhưng mà ta không cố ý, ta không nghĩ tới chàng sẽ tha thứ cho tội khi quân giả trang ca ca của mình. Ta không giống Thái hậu, ta sẽ không vì người nhà mà ruồng bỏ chàng, thật sự đấy, ta sẽ không…”Nàng nói từng câu, nước mắt đau lòng hắn cũng chảy xuống thơ của nàng lớn lên dưới sự bảo vệ tỉ mỉ của phụ mẫu huynh trưởng, cho nên nàng không thể nào tưởng tượng ngày tháng hắn trải qua bên trong thâm cung vẻn vẹn chỉ cách nhau một bức tường là như thế trước khi làm quan trong triều, mỗi ngày nhìn hắn ngồi thẳng trên long ỷ, sát phạt quyết đoán, tài đức sáng suốt cẩn thận, trong lòng chỉ là e ngại và sợ lại chưa bao giờ nghĩ tới, hắn cũng chỉ là một nam tử trẻ tuổi hai mươi ba tuổi, nếu không có thiên chuy bách luyện * thì sao có thể tu dưỡng sự trầm ổn và quả quyết như bây giờ?*Thiên chuy bách luyện có nghĩa là một thanh kiếm cần hàng nghìn nhát búa và trăm lần nung ẩn dụ cuộc sống đã được tôi luyện, trải qua muôn ngàn thử đoạn thời gian này càng hiểu rõ nhiều hơn, suy nghĩ của nàng dần dần rõ tình yêu, hắn giống như nàng, đều là người bình cũng sẽ bất an, cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ sợ lo lắng sự an toàn của phụ mẫu huynh trưởng còn hắn lo lắng nàng không yêu mình, cũng sẽ giống như mẫu hậu hắn vì người nhà mà vứt bỏ ngoài chỉ nói hắn nắm giữ vặn dặm giang sơn, nhưng mà có mấy người hiểu được sự hiu quạnh và không dễ dàng của hắn?Nhìn bóng lưng thẳng tắp cứng rắn của hắn, Tạ Thanh Anh rưng rưng tiếp tục nói “Hoàng thượng, những lời ta vừa nói đều là thật, ta yêu chàng, ta muốn ở bên chàng, cho dù chàng thả ca ca ta ra hay không ta đều yêu chàng, xin lỗi, ta biết ta nói những lời này đã chậm rồi, chàng muốn thế nào mới có thể tin tưởng?”Nàng thút tha thút thít nói, không xứng hình tượng thiên kim Tạ thị chút nào, nước mũi trong suốt hòa với nước mắt, dính lên trên long bào tuyết trắng của Tiêu Trần Mạch từ đầu đến cuối lại không nhúc nhích tí nào, dường như hoàn toàn không nghe thấy nàng.“Hoàng thượng…”Thời gian dần dần trôi qua, gió đêm thổi qua áo bào hai người bay phần phật, ngay tại lúc hai chân Tạ Thanh Anh đông cóng đến mức mất cảm giác, vẻ mặt ảm đạm cân nhắc có nên buông tay không thì đột nhiên thân hình Tiêu Trần Mạch trước mặt hơi động, ngay sau đó hắn xoay người lại, yên lặng nhìn nàng, thản nhiên nói “Tạ Thanh Anh, trẫm xem xét ngươi còn đang bị bệnh, cho ngươi cơ hội cuối cùng. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn Một, ở lại hoàng cung, làm nữ nhân của trẫm, sau này chúng ta đồng sinh cộng tử, cùng nhau dắt tay đứng tại chỗ cao nhất nhìn vạn dặm non sông Đại Dận, bất luận xảy ra cái gì ngươi cũng không được phép rời khỏi trẫm một đời một kiếp. Hai, sáng sớm ngày mai về Tạ phủ, tiếp tục làm tiểu thư Tạ Thị…”“Hoàng thượng, ta chọn một!” Hắn còn chưa dứt lời đã bị nàng nhanh chóng mà kiên quyết ngắt cùng cũng đạt được lời đáp lại mong muốn từ trước tới nay, giờ khắc này ngược lại Tiêu Trần Mạch có chút không biết làm sao, vẻ mặt hắn phức tạp nhìn nàng, giọng nói trầm thấp “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Đồng ý là không thể thay đổi nữa.”“Không thay đổi, cả đời cũng không thay đổi.” Tạ Thanh Anh nói, bất chấp ngượng ngùng trực tiếp nhón chân lên, kéo cổ hắn xuống nhiệt tình hôn lên môi khắc này, trong lòng hai người đều vui mừng khôn xiết và thỏa mãn như rồi hôn, Tiêu Trần Mạch bỗng dưng ôm lấy nàng, đi vào trong là gian phòng vừa rồi, nhưng mà chỉ qua nửa khắc đồng hồ, bầu không khí trong phòng quả thực khác nhau một trời một Trần Mạch thân mật tham lam hôn nàng thật sâu, một bên hôn, một bên duỗi bàn tay ra bóp mạnh cách áo ngủ của nàng.“A ~Hoàng thượng ~”Tạ Thanh Anh thoải mái rên rỉ, hai con ngươi ẩn tình thật sâu nhìn hắn.“Đừng gọi ta là Hoàng thượng, sau này lúc không có ai gọi ta A Mạch.”“Không được, cái này không đúng lý lẽ.”Dù sao cũng làm Tạ đại nhân ba năm, lễ nghi quân thần đã sớm ghi nhớ trong tim, Tạ Thanh Anh không chút nghĩ ngợi liền từ Trần Mạch nghe vậy, nhắm mắt phượng lại, hắn thuần thục cởi áo ngủ của nàng, ngậm lấy nhũ hoa tuyết trắng của nàng liếm mút có tiết tấu, liếc xéo nàng nói “Nàng dám kháng chỉ?”“A~” Tạ Thanh Anh bị hắn mút tê cả da đầu, vội vàng nũng nịu trả lời “Thanh Anh… A~ Tuân chỉ~”Hai đầu vú trắng nõn nà ở bên ngoài bị gió thổi có chút lạnh lẽo, lúc này bị Tiêu Trần Mạch dùng bàn tay thay nhau xoa bóp, thỉnh thoảng lại ngậm vào liếm láp một hồi, rất nhanh chóng bọn chúng liền nóng lên, không chỉ nóng mà còn nhiễm một lớp phấn hồng xinh đẹp, run run rẩy rẩy đung đưa, như là hai quả mật đào chín mọng.“A~ Hoàng thượng~ Nhẹ chút~” Núm vú non mềm hồng nộn bị hắn gặm vừa tê vừa ngứa, Tạ Thanh Anh vừa thoải mái vừa không nhịn nổi.“A Mạch!” Tiêu Trần Mạch Trừng phạt’ lần nữa cắn một cái.“A~” Toàn thân Tạ Thanh Anh run lên, dưới sự trêu chọc tận tâm của hắn, môi son hé mở, cuối cùng khẽ kêu lên “A Mạch~ A~ Đừng liếm~ Ngứa quá~ A~”Nghe thấy tên mình được người mình yêu gọi nũng nịu như vậy, xương cụt Tiêu Trần Mạch lập tức tê rần.“A~” Hắn hét một tiếng trầm thấp, cũng có chút không chịu nổi, vội vàng cởi quần hai người, móc côn thịt to lớn ra muốn xông vào mà vừa chống đỡ đến cửa hang hắn lại đột nhiên dừng Thanh Anh mở mắt ra từ trong dục vọng, liếc hắn một cái, cắn môi xấu hổ hỏi “A Mạch, sao vậy?”Rõ ràng côn thịt hắn đã cương cứng đến cực lớn cực thô, gân xanh cũng đã nổi lên sao lại dừng nửa đường?Tiêu Trần Mạch lau mồ hôi trên trán một cái, cắn răng nói “Không được, nàng còn đang bệnh.”Hắn dứt lời, Tạ Thanh Anh “Phốc” một tiếng bật cười.“Nàng cười cái gì?” Hắn cố nén dục vọng trừng nàng một Thanh Anh cười đến mức nhũ hoa bập bềnh thành sóng, vòng eo cũng hơi lắc lư, vẻ mặt nàng cực kỳ quyến rũ, lại mang theo đắc ý nhàn nhạt.“A Mạch, thực ra ta không bị bệnh.” Nàng mỉm cười nói.“Không bị bệnh?” Tiêu Trần Mạch kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh hắn liền hiểu rõ ra, ngay sau đó hơi nhíu mày, giả bộ trách mắng “Tạ Thanh, nàng thật to gan!”Nếu là thường ngày thì giờ phút này Tạ Thanh Anh đã sớm bị dọa cho quỳ xuống dập đầu thỉnh mà đêm nay, ánh mắt nàng đung đưa, nũng nịu giận dỗi liếc hắn một cái, dùng giọng nói mềm đến mức có thể chảy nước “Sao vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn trị dân nữ tội khi quân?”Quả nhiên…Tiêu Trần Mạch âm thầm thở dài trong lòng, hắn đã sớm biết, một khi hắn nhận sai thì sau này tiểu nữ tử này sẽ cưỡi trên đầu mình tác oai tác năm trước thời điểm Tiên Hoàng sủng ái một phi tử, khi ở trước mặt nữ tử kia lễ nghi quân thần, đạo làm phu thê đều ném sau đầu, thậm chí còn muốn phế Thái tử và muốn lập hoàng tử nữ tử kia sinh ra làm Thái gia bọn họ toàn sinh ra những kẻ si tình, mà điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và phụ hoàng phong lưu của mình là trước đó phụ hoàng hắn thích rất nhiều nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng Tiêu Trần Mạch hắn cả đời này chỉ thích Tạ Thanh dài trong lòng trong chớp mắt, nhìn nàng lại khôi phục sức sống, thậm chí ngay cả sự thận trọng trước mặt hắn trước kia cũng đã biến mất không còn bóng hình, Tiêu Trần Mạch không biết mình vui vẻ đến mức nào!“Tội khi quân là tội lớn không thể tha. Trẫm sẽ phạt nàng dùng dâm huyệt của mình ăn sạch long tinh của trẫm.” Dịch/Edit Như Heo chap 1 – chap 83, Grilled Meat Team chap 84 đến 106, jiongsu còn lạiNguyên tác Hoàng thượng biệt nháo. Số chương 120c + 3pn- Thể loại Cổ xuyên kim, hào môn thế gia, giới giải trí, ấm áp văn, 1x1, ông trời tác hợp. Nhân vật chính Ngu Đường ❌ Tống Tiêu. Tống Tiêu vốn là trạng nguyên của triều đình mà nuôi chí lớn là làm nhất đại hiền thần, đáng tiếc lại bị hoàng đế cứ giữ vững tâm niệm cố chấp muốn đem cậu cho vào hậu đành phải đem hoài bão làm hiền thần của mình dẹp qua một bên đành trở thành hiền hậu, Nhưng khi sự nghiệp hiền hậu vừa mới bắt đầu, hoàng đế băng hà...Lần nữa mở mắt ra đã đến thế kỷ thứ hai mươi mốt. Đường đường là một Trạng Nguyên tài trí hơn người cũng phải vác túi xách lên, đối mặt với kỳ thi trung học. Cơ mà... bạn ngồi cùng bàn này sao nhìn quen mắt quá vậy cà..Hoàng đế bệ hạ ▼_▼ "Cho mượn bài tập chép cái coi."Tống Tiêu "..." Ứng Thải Mị chỉ cảm thấy đôi môi mình bị hôn đau, nhìn lửa giận hừng hực trong mắt Hoắc Cảnh Duệ, hiển nhiên là nổi giân thật. Từ lúc vào cung cho đến nay, Hoắc Cảnh Duệ đối với nàng đều hết sức nhường nhịn sủng ái, chưa từng tức giận như thế bao giờ?Trong lòng nàng cảm thấy nao nao, đột nhiên cảm giác được mối quan hệ giữa hoàng thượng với sư phụ hình như càng ác liệt hơn so với tưởng tượng của mình, bằng không làm sao Hoắc Cảnh Duệ lại tức giận như vậy."Hoàng thượng, thiếp đi lãnh cung kiểm tra một chút, nơi đó có lưu lại vị đạo mà trên người nhị thúc Ứng gia có." Ứng Thải Mị không trực tiếp trả lời, tùy ý để hắn nắm lấy cằm của nàng, nhàn nhạt mở là không ngoại dự liệu của nàng, sắc mặt Hoắc Cảnh Duệ không có nửa điểm kinh ngạc, giống như đã sớm biết trong lãnh cung có người bí ẩn giúp hắn hạ dược thao túng phi tần phát điên, chuyện chết thảm kia cũng không phải là ngoài ý muốn mà có người ra tay, xem như là chấp nhận?"Ái phi tới Đào Nguyên điện chỉ để hỏi chuyện này? Nếu như muốn biết thì đến tìm trẫm cũng được, trẫm chắc chắn sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*." Hoắc Cảnh Duệ nới lỏng lực tay, lưu lại trên da Ứng Thải Mị một vết hồng, đầu ngón tay nhẹ vuốt ve cằm nàng mang theo một tia nhu hòa cùng thương tiếc.*Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn Biết gì nói nấy, nói hết không giấu Thải Mị nhìn Hoắc Cảnh Duệ một cái thật sâu, chỉ cảm thấy trong chuyện này chỉ có mình nàng là không biết gì. Đột nhiên sư phụ lại xuất thủ, Hoắc Cảnh Duệ lại không nói, cảm thấy nơi này có mấy phần cổ quái "Hoàng thượng cũng thật biết che giấu cho sư phụ, liền ngầm cho phép sát hại phi tần, hoàn toàn không trách tội."Thế lực hoàng đế lớn như vậy, mặc người ở trong hoàng cung dương oai?Trên giường đế vương sao có thể để người khác ngủ say?Đáy mắt Hoắc Cảnh Duệ hiện lên một tia lạnh lẽo, giữ chặt Ứng Thải Mị trong tay xiết nàng vào trong lòng. Một tay nâng cằm nàng, một tay ôm eo nàng, hai người mặt đối mặt gần như không một khe hở "Hình như ái phi đã quên lời trẫm nói, hay là đã quên thân phận của mình?"Ứng Thải Mị bị ép ngửa đầu, đón nhận đôi mắt của Hoắc Cảnh Duệ bắn thẳng tới, ý cười lạnh nhạt "Thiếp chưa bao giờ dám quên, bây giờ vẫn là Ứng phi được hoàng thượng độc sủng." Nhưng mà sau này thì không nhất Cảnh Duệ nghe ra ẩn ý của nàng, tâm trạng càng không vui, hung hăng cướp lấy môi nàng, cho tới khi đôi môi nàng sưng đỏ giống như bị tức giận, lúc này liền rơi xuống trên cổ nàng lưu lại một dấu hôn."Đừng muốn rời khỏi, trẫm không cho phép!"Hoắc Cảnh Duệ nói xong liền cắn một cái lên xương quai xanh của nàng, lưu lại một dấu răng nhàn Thải Mị bị đau, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn thấy trong mắt hắn đầy phiền muộn nặng nề nàng liền ngẩn ngơ, đột nhiên có chút khó chịu, không tự nhiên dời mắt sang chỗ khác."Chúng ta ước hẹn một năm, thiếp không dám quên."Nàng nguyện ý tuân thủ lời hứa, nhưng một năm sau, trời cao biển rộng, hoàng thượng không thể ràng Thải Mị có chút chán ghét cuộc sống không thú vị trong hoàng cung, mỗi ngày ngoại trừ ngắm hoa, luyện công, cùng Hoắc Cảnh Duệ triền miên thì cũng không còn chuyện gì khác để công phu trên giường của Hoắc Cảnh Duệ ngày càng tiến bộ, nhưng những thời gian còn lại làm cho nàng có chút nhàm Thải Mị không khỏi có chút nhớ nhung những ngày mình còn tiêu sái trên giang hồ, ở phía sau núi luyện công, cùng sư phụ đàm luận võ nghệ của những môn phái khác, mỗi ngày đều có tư giờ điều trong hoàng cung có thể hấp dẫn nàng thì cũng chỉ có Hoắc Cảnh Duệ mà thôi, thực sự rất buồn đến mấy năm qua hoàng thượng vẫn luôn sống trong hoàng cung, Ứng Thải Mị đối với hắn cực kỳ đồng nàng hoàn hồn lại thì mới phát hiện quần áo của mình đã lộn xộn, từng cái lẻ loi bị ném xuống dưới. Trái lại Hoắc Cảnh Duệ đè ép lên người, áo quần chỉnh tề, thậm chí rất gọn gàng ngay ngắn."Ân——" Bàn tay to của Hoắc Cảnh Duệ sờ từng tấc thịt trên người, mang đến một cảm giác nóng rực, Ứng Thải Mị nhịn không được liền than nhẹ một tiếng, trở tay đánh một cái lên lồng ngực rắn chắc của là khí lực quá nhỏ, trái lại có cảm giác dục cự hoàn Cảnh Duệ nhẹ nhàng cười, cúi người ngậm lấy vành tai của Ứng Thải Mị, nghe bên tai tiếng rên rỉ ngọt ngào, cảm thấy sự tức giận trong lòng đã từ từ tiêu có chút nôn nóng. Liên Tiêu vừa mới tiến cung, Ứng Thải Mị đã lâu không gặp nên đối với sư phụ không muốn rời xa. Nhưng mà đáy lòng hắn có một chút chần chừ và lo lắng, lúc này hận không thể nắm chặt tâm thể đây cũng là tâm tư của Liên Tiêu, tính toán chọc tức hắn để làm ngư ông đắc mắt Hoắc Cảnh Duệ hiện lên một tia sáng, nhìn người dưới thân mình rên rỉ, khuôn mặt Ứng Thải Mị đã ửng đỏ, nụ hôn sâu vốn hung tàn mạnh mẽ dần dần trở nên ôn nhu mà lưu thể nàng đã là của hắn, trái tim nàng còn cách xa được sao?Không chừng Liên Tiêu bây giờ đang nghiến răng nghiến lợi, bởi vì thể chất của hắn đặc thù, căn bản không thể đụng vào Ứng Thải nay hoàng thượng bỗng nhiên trở nên cuồng dã, không còn ôn nhu giống thường ngày, Ứng Thải Mị cảm thấy mới lạ hơn vài trên khăn trải bàn, phía sau lưng cảm nhận được tơ lụa mát mẻ và mềm nhẵn, đôi môi sưng đỏ của nàng không tự chủ được mà phát ra từng tiếng rên rỉ, đôi tay đặt lên vai Hoắc Cảnh Duệ, chỉ có thể theo động tác của hắn mà nặng nề chuyển nhiên Hoắc Cảnh Duệ không làm cho nàng thích ứng được bao lâu liền trầm luân vào, Ứng Thải Mị kêu lên một tiếng đau đớn, rất nhanh liền trở nên ấm áp ẩm ướt, lúc mạnh lúc yếu là cho người khác trầm là một nam nhân khó lường, mỗi lần đều mang đến cho nàng những cảm thụ khác Thải Mị ôm lấy Hoắc Cảnh Duệ, kìm lòng không được liền hôn lên môi hắn, Hoắc Cảnh Duệ mạnh mẽ hôn đáp lại, khí tức giao hòa như muốn cướp đi hơi thở, làm cho thân thể nàng càng lúc càng nóng nhìn cổ áo mở rộng ra, lộ ra bờ ngực màu mật ong của Hoắc Cảnh Duệ mang theo mấy phần tà mị. Ngọc quan cũng đã sớm rơi trên mặt đất, tóc đen rối tung xõa ra trên bờ vai, làm tôn lên đôi mắt đen như Thải Mị kèm theo một ** dương khí dũng mãnh vào trong cơ thể, cúi đầu thầm than trong lòng làm sao bây giờ, nàng bỗng nhiên có chút luyến tiếc người dưới thân này?Sau khi rời khỏi hoàng cung, sợ là ban đêm cảm thấy tịch mịch......Cùng Hoắc Cảnh Duệ đại chiến một đêm, thân thể Ứng Thải Mị có chút bủn rủn nhưng tinh thần lại sáng láng, liếc mắt nhìn vành tai đại cung nữ đang hầu hạ mình đã đỏ bừng, liền biết ngày hôm qua Thanh Mai ở ngoài điện sợ là đã nghe thấy toàn bộ quá trình."Thế nào, tiểu cung nữ của ta đã muốn nam nhân?"Nghe thấy Ứng Thải Mị trêu chọc, sắc mặt Thanh Mai trắng nhợt, quỳ gối trước giường "Chủ tử, nô tỳ không dám.""Có cái gì không dám, người chỉ cần thử một lần, sẽ thấy thực tủy tri vị*." Ứng Thải Mị khoát khoát tay, ý bảo nàng đứng lên đáp lời.*Thực tủy tri vị Ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó một lần nữa. Ăn quen bén Mai bất đắc dĩ, nàng biết chủ tử nhà mình không rõ quy củ hoàng cung "Hồi chủ tử, cung nữ đều là người của hoàng thượng, trước khi xuất cung tuyệt đối không được thất thân.""Nga?" Ứng Thải Mị nhíu mày, thế mới biết hoàng cung ngoại trừ phi tần, cung nữ cũng là của hoàng đế, Hoắc Cảnh Duệ đúng là diễm phúc không thấy nụ cười yếu ớt trên mặt chủ tử nhà mình, đáy mắt là thâm trầm, Thanh Mai cúi đầu, biết Ứng phi nổi giận, liền vội vã giải thích "Quy củ là chết, trong lòng hoàng thượng chỉ có chủ tử.....""Được rồi, đừng vuốt mông ngựa." Ứng Thải Mị chọn một kiện quần áo màu lam, tùy ý để Thanh Mai búi tóc, tiện tay chọn một cây trâm cài tinh xảo, sau đó bỏ xuống lấy một cây trâm ngọc Mai không hiểu, nhỏ giọng hỏi "Cây trâm này là hoàng thượng ban thưởng, chủ tử mang lên nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành.""Không cần." Ứng Thải Mị nhìn người trong gương, đột nhiên muốn trang điểm kiểu mới hoàn toàn khiến cho mình có chút buồn cười. Nữ tử giang hồ, vốn dĩ đơn giản xinh đẹp, dễ dàng hoạt động, cần gì những trang sức phiền phức?Thanh Mai cẩn thận chải tóc, thu thập sẵn sàng, khẽ nói với Ứng Thải Mị "Chủ tử, sáng nay nô tỳ nhìn thấy sắc mặt Bạch Mai không tốt, chẳng lẽ phạm sai lầm nên đắc tội tân chủ tử?"Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi lắc đầu "Sao, chủ tử Đào Nguyên điện rất thích Bạch Mai."Nhìn cũng biết, sư phụ có thể để cho Bạch Mai vào thư phòng, còn để nàng hầu hạ mài mực, xem như đã thừa nhận thân phận của nàng. Mặc dù có phạm lỗi nhỏ, Liên Tiêu cũng sẽ nể mặt mũi mình, tuyệt đối sẽ không chán ghét vứt bỏ Bạch vậy, Thanh Mai nhịn không được lo nay thấy Bạch Mai, làm gì còn bộ dáng vui vẻ như hôm qua. Vẻ mặt tiền tụy không nói, trong một đêm ngắn dường như đã gầy thêm, đôi mắt mờ mịt, vừa nhìn chính là cả đêm không có ngủ. Điều đó không sao, nhưng nhìn thấy hai mắt sưng đỏ như vừa khóc một đêm, làm sao Thanh Mai lại không lo lắng?Muội muội này thường ngày nhìn vô tâm vô phế, còn chưa từng khóc thành như vậy. Mặc dù lúc trước bị bán vào Ứng phủ, cũng chưa từng nhìn thấy Bạch Mai một chút thương tâm lòng Thanh Mai nhẹ thở dài, không hiểu sao cảm thấy bất không dám hỏi Ứng phi, dù sao chủ tử nhà mình cũng quen biết với vị ở Đào Nguyên điện, nếu không Thanh Mai thật sợ hãi có phải Bạch Mai bị khi dễ hay không?Thanh Mai mơ hồ biết tân chủ tử ở Đào Nguyên điện lại là một nam nhân thật Thải Mị kéo kéo cổ áo, che khuất những dấu vết diễm lệ mà Hoắc Cảnh Duệ lưu lại đêm qua, thấy Thanh Mai lo lắng, đôi mắt xinh đẹp mang theo tia lạnh, nhìn về phía nàng nói "Hắn bị thương, nếu thật sự làm gì Bạch Mai thì sáng nay người đã không thấy vị muội muội này."Tâm trạng Thanh Mai lạnh lẽo, vô cùng khiếp sợ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội "Là nô tỳ mạo phạm, mong chủ tử thứ tội.""Ta hi vọng không có lần sau." Ứng Thải Mị tuy thích Thanh Mai, nhưng nàng không thể thay thế được địa vị của sư phụ trong lòng nữa sư phụ có cái gì không tốt? Mặc dù có bị sư phụ trách tội, Bạch Mai cũng là tam sinh hữu hạnh, thế nào Thanh Mai lại có bộ dáng chán ghét khó chịu như vậy?Trong lòng Ứng Thải Mị tức giận bất bình, lạnh giọng làm cho vị đại cung nữ này lui giận còn chưa tiêu tan, nàng hít một hơi thật sâu, sai người đem Bạch Mai gọi vào Di Xuân thực hai mắt của Bạch Mai đỏ bừng, vết sưng còn chưa tan hết, cả người ngày càng tiền tụy, xác thật nhìn rất dọa người, thảo nào Thanh Mai lại lo lắng như Thải Mị liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt hỏi "Ở Đào Nguyên điện không quen hay sao? Hay là ngươi vẫn muốn trở về hầu hạ ta?""Hồi nương nương, mọi chuyện ở Đào Nguyên điện đều tốt, chỉ là nô tỳ có chút nhớ tỷ tỷ, lại nghĩ đến chuyện cũ nên mới nhịn không được có chút thương tâm." Bạch Mai cúi đầu, không ngờ chuyện mình khóc một đêm cư nhiên Thanh Mai lại khiến cho Ứng phi gọi mình đến đây, không khỏi có chút ảo Thải Mị nhìn chằm chằm thân ảnh quỳ gối cách đó không xa, cảm thấy đại cung nữ hầu hạ bên người trước đây bây giờ dường như đã trưởng thành, có một chút bất ra ở bên cạnh sư phụ quả nhiên là rèn người. Trong tương lai không xa, rất nhanh Bạch Mai có thể tự mình đảm đương một phía, sẽ không để Thanh Mai lo lắng nhỉ?"Nếu đã quen thì phải dụng tâm hầu hạ. Thanh Mai quá lo nên triệu ngươi đến đây gặp một lần, đừng phạm sai lầm." Ứng Thải Mị không phải là người không phân biệt phải trái, Bạch Mai trả lời vài phần có lệ, giống như muốn che giấu điều gì. Thế nhưng nàng cũng không có hứng thú đi thám thính, chỉ cần đại cung nữ này dụng tâm hầu hạ sư phụ thật tốt là đủ rồi."Vâng, nô tỳ tạ nương nương ân điển." Bạch Mai quy củ dập đầu, đến Đào Nguyên điện thì đã không còn là cung nữ của Di Xuân điện nữa. Sau này chủ tử duy nhất của nàng chỉ có Liên Mai biết mình thay đổi, khóc ròng một đêm nàng càng thêm thống hận chính mình quá nhu nhược, càng hâm mộ Ứng Thải Mị mỹ mạo ưu rất muốn đến gần quý công tử tuấn mỹ kia, càng lúc càng hôm qua ở thư phòng, Liên Tiêu ôn nhu ôm Ứng Thải Mị trong lòng, ngũ quan tuấn mỹ băng lãnh thường ngày trở nên nhu cần một động tác của Liên Tiêu, một ánh mắt, Bạch Mai cũng nguyện ý vì hắn mà nhảy vào nước sôi lửa ra, đây cũng là chuyện "người hữu tình sẽ thành thân thuộc" mà tỷ tỷ Thanh Mai hồi bé kể nàng Mai rũ mắt xuống, nàng càng tin tưởng vào mục tiêu của mình, người bên cạnh Liên Tiêu!

truyện h hoàng thượng