🎮 Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
Theo quan điểm của tôi, tôi thích tự mình kinh doanh khởi nghiệp hơn. Tôi có sự lựa chọn này là bởi hai nguyên nhân dưới đây: Thứ nhất, tôi muốn tự khởi nghiệp kinh doanh riêng vì tôi muốn làm những gì mà tôi yêu thích. Khi tự khởi nghiệp kinh doanh riêng.
Sự việc này lại làm dấy lên nỗi lo nạn web sex hoành hành ngày càng dữ dội. Tràn ngập web sex. Chuyển về nhà mới ở khu chung cư Trung Hoà - Nhân Chính những ngày cận Tết Kỷ Sửu, anh chị Đàn có niềm vui nhân đôi. Đấy là không chỉ lần đầu tiên có nhà mới sau bao nhiêu
Lâm Y mặt bình tĩnh, nội tâm kích động: Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Nhưng tôi thực sự không muốn trở thành "vua biển"! 08/10/2022. Xuyên Qua Làm Vương Phi Xinh Đẹp Của Vương Gia. Chapter 36. Nuôi Hư Nhân Vật Phản Diện Phải Làm Sao Bây Giờ
Nhanh chóng màn "xin tương tác" của nàng hậu gốc Sài thành vấp phải phản ứng trái chiều từ fan sắc đẹp. Nhiều người không khỏi thắc mắc trước hành động lạ của Diễm Hương. Trước đó, nàng hậu cũng tạo nên nhiều luồng ý kiến trái chiều trên mạng xã hội khi
Sống sao cho đúng với đạo làm người sẽ đưa cuộc đời của chúng ta đến hạnh phúc và thịnh vượng. Đó là yêu cầu cao nhất đối với mỗi người chúng ta hiện nay. Phần 1: Biến suy nghĩ thành hiện thực. Qui luật cuộc đời - chỉ có trong đời những thứ mình muốn có.
Tôi gọi Trump là một phản diện. Độc đáo, khác thường, Trump xuất hiện đột ngột, làm xáo trộn cái không khí tranh cử vốn thường nghiêm túc và lịch sự trên chính trường Mỹ. Là một người của công chúng, Trump vi phạm hầu như tất cả những chuẩn mực thông thường
Liên hệ Hello Bacsi về Thông tin cá nhân của bạn hay Quyền riêng tư. Nếu có bất kỳ câu hỏi cụ thể nào về các thực tiễn bảo mật của chúng tôi liên quan đến thông tin cá nhân của bạn đã gửi cho chúng tôi, để gửi yêu cầu hoặc khiếu nại, hoặc nói chung về Chính sách
Còn bị nhân vật phản diện đuổi theo muốn dán! 03/10/2022. Bắt Đầu Từ Cửu Đầu Điểu. Chapter 112. Bắt Đầu Từ Cửu Đầu Điểu Cố Trường Ca xuyên không trở thành nhân vật phản diện, làm thiếu chủ một trường sinh thế gia, hắn phải đối mặt với đủ loại motip
"Tôi đã rất sợ hãi, tôi đã kéo thằng bé ra ngoài, đặt nó nằm nghiêng, và… không còn gì cả, lúc đó quá bối rối rối, tôi chẳng thể nhớ cách thực hiện hô hấp nhân tạo." Giây phút không thể sử dụng dịch vụ điện thoại di động để quay số 911, Drauch đã điên
dWPk. Bước chân của Đường Minh Hề khẽ dừng lại, vẻ mặt khó tin mà nghĩ thầm Trời lạnh như vậy mà mặc có chút quần áo thế thôi hả?Cậu nghĩ tớ những bộ quần áo trong phòng của Diệp Hành, quả thực bộ nào cũng cực kì mỏng, thậm chí cả bộ tây trang này nữa, nhìn qua cũng thấy không còn vừa với hắn. Một tên nhóc choai choai lớn nhanh thật, mỗi ngày có khi đều cao thêm một chút. Đường Minh Hề ngẫm nghĩ, có lẽ nhà họ Đường còn chẳng thèm để ý xem thằng con rể này sống chết ra sao chứ đừng nói đến là kích cỡ mấy bộ quần Hành mới tới được một lúc nhưng trên vai đã đọng đầy mở cửa xe cho Đường Minh Hề, vẻ mặt cực kì lạnh nhạt, vết thương trên mặt vẫn chưa kết vảy, nhưng máu đen đã được lau sạch Minh Hề lên xe, cố ý ngồi đợi một Hành không lên theo, mà chỉ nhàn nhạt đóng cửa xe cho cố ý hơi liếc mắt nhìn qua cổ áo của Đường Minh Hề, cúc áo đóng cẩn thận, gọn gàng, cổ của cậu trắng tinh, trống rỗng, không có cái gì cửa xe còn chưa kịp đóng lại hoàn toàn, một bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng đã giơ ra, chặn lại cánh xe màu đen, bởi vậy mà bàn tay của Đường Minh Hề càng trở nên trắng nõn, tựa như một khối ngọc đang được vùi trong tuyết vậy.“Đợi đã.” Đường Minh Hề hơi hơi giương mắt, nhìn về phía Diệp Hành “Cậu không lên xe à?”Đáy mắt Diệp Hành xẹt qua một tia châm chọc, ngay cả bảo tiêu bên cạnh hắn cũng tỏ vẻ cực kì bất Minh Hề ……Trực giác của cậu nói cho cậu biết việc làm này có lẽ không phù hợp với hình tượng của nguyên chủ =Bảo tiêu kia tuy rằng lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn cúi người, thấp giọng nói “Nhị thiếu, Diệp tiên sinh từ trước giờ vẫn luôn tự mình đi dự tiệc.”Tự mình đi dự tiệc? Hắn ta có xe đưa đi à? Trên mặt Đường Minh Hề lộ ra một vẻ hoang cậu biết, nhà cũ của nhà họ Đường nằm ở vùng ngoại ô, lại còn nằm tít trong khu biệt thự của người giàu giữa sườn núi, dựa núi gần sông, phong cảnh tuyệt đẹp, điều này cũng có nghĩa là không phải bất cứ một phương tiện giao thông nào cũng có thể đi tới nhà cũ của nhà họ Đường trong nguyên tác có nói, nam chính Diệp Hành ở giai đoạn này chỉ có một phương tiện giao thông duy nhất, ngoại trừ hai chân của hắn ra thì cũng chỉ còn mỗi một chiếc xe đạp cũ Minh Hề chậm rì rì mà nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài, tuyết đang bay đầy trời. Thời tiết này mà đi bộ đến trung tâm thành phố thì có mà chết ở giữa đường âm của cậu có vẻ hơi không biết làm sao “Lên xe.”Bảo tiêu nghe thấy vậy, lập tức quát lớn “Diệp tiên sinh, nhị thiếu bảo ngài lên xe thì ngài lên xe đi chứ. Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết ngài có âm mưu gì, tự mình đi dự tiệc? Ngài định bò đến tận trung tâm thành phố à. Buổi học thường niên của nhà họ Đường, ngài còn định cố ý đến muộn, khiến nhị thiếu phải mất mặt sao?”Đường Minh Hề đang định mở miệng??? Mấy người hầu ở nhà họ Đường là từ chung một lò huấn luyện trí não ra đấy à? Cái năng lực nghe hiểu này mà so với dì Vương thì đúng là kẻ tám lạng người nửa cân =Diệp Hành đưa mắt nhìn cậu, Đường Minh Hề nhắm chặt hai mắt, căng da đầu mà nghĩ, chỉ có thể vụng về chấp nhận cái lí do này “Ngồi đằng trước.”Bảo tiêu kia có vẻ đã hiểu, hung tợn nói “Ngài còn chưa nghe rõ nhị thiếu nói gì à? Cút lên đằng trước ngồi!”Đường Minh Hề lạnh nhạt …… Không sao, tôi đã quen với sự nảy số này câu từng chữ, không còn một đường nào để hắn có thể từ tình của tên Đường Minh Hề này từ trước đến giờ đều rất khó nắm bắt. Diệp Hành chứng kiến nhiều rồi nên cũng không tỏ vẻ gì cả, cũng chỉ là nhất thời hứng lên mà cho hắn ngồi xe thôi, chẳng có gì là kì lạ Minh Hề nhìn hắn ngồi lên xe, nhẹ nhàng thở Bentley chậm rãi khởi hành đến trung tâm thành phố. Đường Nặc đang đứng cau mày giữa trận tuyết phía ngoài cửa lớn.“Tam thiếu, ngài lên xe đi ạ?” Bảo tiêu của y nhắc này Đường Nặc mới lấy lại tinh thần, trong lòng gợi lên một chút không thoải mái. Y đứng chờ ở chỗ này là để lại cho Diệp Hành một ân tình vốn dĩ cho rằng, tên anh hai phế vật kia của y cũng sẽ giống như kiếp trước, mặc kệ Diệp hành tự đi dự tiệc một mình. Y còn nhớ mang máng, năm đó Diệp Hành đi bộ được khoảng chừng 5 km thì mới gọi được taxi. Cuối cùng bởi vì thấm lạnh mà phát sốt, ngã xuống ngay trong bữa tiệc thường niên của nhà họ Đường, xém chút nữa còn mất Minh Hề tất nhiên sẽ chẳng thèm quan tâm tới sống chết của Diệp Hành, cậu cảm thấy chính mình bị hại cho mất hết cả mặt mũi, từ đó về sau luôn luôn nghĩ cách để trả thù Diệp sau khi trọng sinh trở về, Đường Minh Hề lại khiến y cảm thấy khó Nặc cúi người, chui vào trong xe, cảm thấy khó hiểu cũng không quan trọng, dù sao y cũng là người nắm được phần đùi của Diệp Hành, y nhất định phải ôm thật chặt mới xe Bentley có mở máy sưởi, nhưng Diệp Hành mặc một bộ tây trang mỏng manh như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy lạnh, hơn nữa hồi nãy hắn vẫn còn đang sốt cao, giờ hắn ngay cả thở cũng không xong Minh Hề nhìn hắn vài lần, tầm mắt dừng lại trên bộ tây mạng mỏng manh của hắn. Diệp Hành cũng chú ý tới ánh mắt của cậu, nhưng chẳng còn sức đâu để phân biệt xem Đường Minh Hề có định giở trò gì hay phút sau, chiếc xe thương vụ dừng lại trước cửa một trung tâm mua sắm. Đúng lúc Diệp Hành đang nghi hoặc cực kì thì bảo tiêu đã xuống mở cửa, đưa hắn đi mua tây Minh Hề bình tĩnh bước xuống xe, nhấc chân bước từng bước vào cửa hàng tây trang thủ công hàng treo biển hành nghề, nhưng vừa nhìn đã biết giá cả cũng ít nhất phải có 5 còn số làm nền đằng sau, cực kì đắt Hành lạnh lùng mà nhìn cậu, không đoán được Đường Minh Hề lại đang chuẩn bị làm ra cái trò gì để sỉ nhục ra Đường Minh Hề chẳng nghĩ gì đến việc sỉ nhục hắn cả. Cậu ngồi ngay ngắn trên sopha, hai tay tự nhiên mà gác lên đùi. Đây là thói quen ngồi từ trước đến giờ của cậu, khiến cậu trông có vẻ hơi lười nhác, nhưng vân không mất đi vẻ phong tình lẳng lơ>.Đường Minh Hề đã học được cách im lặng, không lên tiếng, bởi ngay giây tiếp theo, bảo tiêu đã quát lớn vào mặt Diệp Hành, giải thích cho hành động kì lạ của Đường Minh Hề “Mặc như thế thì ai mà nhìn nổi? Nhị thiếu có lòng mới đưa ngài đi mua quần áo mới, vậy mà ngài còn dám không cảm ơn một câu! Lẽ nào ngài định để mọi người trong buổi họp thường niên tối nay nghĩ rằng nhị thiếu của chúng tôi không mua nổi cho ngài vài bộ quần áo à?”Xem ra không cần phải lo lắng mình sẽ bị OOC* nữa rồi!*OOC out of characterDù sao thì cho dù cậu làm gì đi nữa, bọn họ cũng sẽ tự bào chữa cho cậu, góp phần rất lớn vào công cuộc giữ vững hình tượng phản diện độc ác của trời mới biết, cậu không có sở thích ngược đãi trẻ vị thành niên, cậu thấy nam chính mặc mỗi bộ tây trang mỏng tanh kia, sao mà chịu được lạnh nên mới đưa hắn tới đây mua mấy bộ quần áo!Việc đã đến nước này rồi, Đường Minh Hề đã hoàn toàn vứt bỏ cái suy nghĩ làm thân với Diệp Hành. Việc bây giờ cần làm nhất chính là rời xa Diệp Hành, không thể chậm trễ được một lúc, toàn thân Diệp Hành được các nhân viên trong cửa hàng bọc cho kín mít, thậm chí chóp mũi của hắn còn hơi có chút mồ lẽ là do chưa từng gần gũi với nữ giới như vậy, chân tay của Diệp Hành trở nên cứng đờ, cực kì mất tự nhiên. Đường Minh Hề nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được mà khẽ cười trong lòng một chỉ là một thằng nhóc chưa thành niên thôi mà, suốt ngày xụ mặt ra vẻ lạnh lùng làm cái gì không biết xong tây trang thì cả cơ thể Diệp Hành cũng ấm lên nhiều, ánh mắt của hắn nhìn về phía Đường Minh Hề càng thêm thâm nguyên tác có viết, tên nhóc này cực kì nhạy bén. Đường Minh Hề đánh hắn, chửi hắn là chuyện bình thường, nhưng cậu mà đối xử tốt với hắn thì chắc chắn phải có âm mưu gì mà không cần phải hoảng hốt, vừa nãy cậu diễn được lắm cơ mà =Lên xe xong, thiếu niên kia trầm giọng xuống, hơi nghẹn ngào “Tôi sẽ trả lại cho anh.”“Trả lại cho tôi?” Đường Minh Hề ý thức được thứ Diệp Hành nhắc đến là bộ tây trang này. Thực ra thì thân là một nhị thiếu gia nhà họ Đường, cậu không thiếu chút tiền lẻ vừa định nói không cần phải trả thì đã chạm phải ánh mặt lạnh nhạt của Diệp Hành, nhớ tới tính cách bình thường của Đường Minh Hề, cậu khẽ thở dài “Tùy cậu.”Bảo tiêu nghe thấy vậy, vội vàng bổ sung thêm “Ha ha ha, còn cần ngài trả lại làm gì? Ý của nhị thiếu là, cứ coi như nhị thiếu đang bố thí cho kẻ ăn xin đi.”Sắc mặt của Diệp Hành tối sầm Minh Hề ……Quào, tôi cảm ơn anh nhiều nhé =Buổi họp thường niên của nhà họ Đường được tổ chức ở một khách sạn tư nhân cao cấp nằm giữa trung tâm thành phố, mỗi năm một lần, người ngoài không được phép tham Đường Minh Hề tới nơi, chỗ bãi đỗ xe đã có không ít những siêu xe tiền tỷ đỗ ở đó rồi. Bảo tiêu mở cửa xe ra, Đường Minh Hằng đi phía trước, Diệp Hành đi phía sau. Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, trông cứ như hai người xa lạ Hành lạnh mặt, tự giác tiếp nhận cây dù trong tay bảo tiêu, giơ lên che cho Đường Minh dù đen sì này mặc dù rất lớn nhưng Đường Minh Hề phát hiện, cây dù kia cứ nghiêng nghiêng lệch lệch, cả cây dù đều che chắn cho mỗi mình, mà bả vai của Diệp Hành đã đọng lại một đống tuyết, lạnh đến mức đôi môi của hắn đã trắng bệch Minh Hề ……Thực ra thì cũng đâu cần tự ngược đãi chính mình như vậy ở lập trường của cậu, không thể nào chủ động đẩy cây dù qua phía Diệp Hành Diệp Hành sốt cao một hồi, giờ còn chưa khỏi hẳn, nếu lại sốt tiếp thì kể cả thân thể của hắn có làm bằng sắt thì cũng khó mà chống đỡ tim của Đường Minh Hề cũng không phải làm từ đá. Cậu đành phải cất cao giọng, lần này, cậu không chờ bảo tiêu nói chuyện, cậu cực kì ngang ngược, kiêu ngạo mà đẩy Diệp Hành một cái “Ai cho phép cậu che dù cho tôi? Bệnh còn chưa khỏi hẳn thì cách xa tôi ra một chút, cậu muốn hại tôi bị nhiễm bệnh đấy à?”Nhưng mà, giọng điều không được mạnh mẽ như bảo tiêu, người khác nghe thấy còn tưởng đôi tình nhân nào đó đang chơi trò nũng nịu với nhau mà Hành bị đẩy, hơi lảo đảo một chút, suýt thì ngã ngửa. Thiếu niên hơi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt không một gợn sóng, như thể hắn đã quen với việc bị cậu bắt nạt Minh Hề đi về phía bên cạnh mấy bước, nói với bảo tiêu “Anh ra đây che dù cho tôi.”Bảo tiêu nghe thấy vậy, lập tức tươi cười chạy lên “Nhị thiếu, tên phế vật này tất nhiên không xứng để được che dù cho ngài rồi! Để tôi làm việc này hợp lý hơn!”Đường Minh Hề giờ cũng hiểu người hầu cho tới bảo tiêu của nhà họ Đường đều bị mắc bệnh “nghiện nhị thiếu” hả?! Tại vì sao mà che dù cho mình thôi cũng có thể vui vẻ như thể trúng số độc đắc vậy?Diệp Hành không cần phải che dù cho Đường minh Hề, hắn có thể tự mình đi, như vậy tốt hơn vừa nãy nhiều, ít nhất thì không cần phải bị dính tuyết người một trước một sau đi vào phòng yến hội xa phòng yến hội này được bày biện khoảng bảy, tám cái bàn. Con cháu nhà họ Đường, họ hàng 3 đời nhà họ đều đã có mặt đầy đủ và ngồi hết vào chỗ của Minh Hề và Diệp Hành khoan thai tới muộn, lập tức trở thành trung tâm của sự chú may, gia cảnh của Đường Minh Hề trước khi xuyên qua cũng khá tốt, nhà ở Thượng Hải, cha mẹ là người điều hành công ty, xí nghiệp, ông ngoại và bà ngoại còn là giáo sư đại học, ông nội là đạo diễn có tiếng trong Hollywood, bà nội là minh tinh màn bạc của thế cậu còn học ở Harvard, cậu cũng thường xuyên phải đi theo ông nội tham gia vào các buổi tiệc xã giao của tầng lớp thượng lưu nơi đất vậy, cậu không hoảng hốt chút nào =Đường Minh Hề vội vàng đảo mắt qua, liếc xung quanh một cái, nhìn thấy không ít người quen trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng vẫn chưa thấy anh trai cậu – Đường Vân ở là nhị thiếu gia nhà họ Đường, theo lý thì phải ngồi cùng bàn với họ hàng thân thích, Đường Minh Hề không hề nghĩ ngợi mà đưa cả Diệp Hành cùng theo qua đó, đồng thời cũng không kịp để ý đến một chút kì lạ trong mắt Diệp chưa cả kịp ngồi xuống đã có người lên tiếng chế nhạo “Đường nhị à, em ngồi đây thì không sao, nhưng mà thằng con rể tới nhà em ở rể Diệp Hành này dựa vào cái gì mà ngồi cùng bàn với họ hàng thân thích nhà ta?”Đường Minh Hề trầm mặc, không biết nói gì Tỉnh lại đi anh, Đại Thanh đã tiệt vong được 100 năm lên tiếng chính là anh họ của Đường Minh Hề – Đường đầu Đường Minh Hề lập tức hiện lên những kí ức về Đường Vũ, cũng giống như nguyên chủ vậy, là một tên phá gia chi tử, không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày đàn đúm ăn chơi. Nhưng mà, gã còn điên cuồng hơn cả nguyên chủ nữa, gã đi theo những con đường không “chính đáng” để kiếm trước, gã lừa gạt nguyên chủ, rủ nguyên chủ cùng hắn “thử mấy thứ kích thích”, may mà nguyên chủ tuy rằng xấu xa nhưng còn chưa tới mức dám xâm phạm đến pháp luật, vì vậy nên đã từ chối Đường Vũ, cũng bởi vậy mà Đường Vũ mới ghim gọi là buổi gặp mặt con cháu trong gia tộc, ý nghĩa thực sự là cuộc đấu tranh bằng lời Vũ nói xong, ảnh mắt dừng lại trên người Diệp Hành và Đường Minh Hề xem xét một chút. Gã phát hiện Diệp Hành của bây giờ không giống như Diệp Hành đầy chật vật của ngày trước mà gã biết. Hắn mặc một bộ tây trang mới tinh, vừa nhìn đã biết là rất đắt đỏ, có khi gã đập hết tiền vào cũng không thể đặt may được một bộ như vậy —— thế mà giờ đây, gã lại nhìn thấy bộ tây trang ấy trên người của thằng nhóc ở rể!Sắc mặt Đường Vũ trở nên cực kì khó coi, “Đường Minh Hề, em có ý gì vậy hả? Tết nhất mà còn dám đem thằng chồng phế vật của em về đây, định khiến mọi người khó chịu à?”
Đến buổi tối, Đường Minh Hề ngáp một cái lập tức trở về phòng hôm qua ở trong phòng của tiểu Diệp Hành ngủ một đêm, cũng không phải nói không thoải mái sao, chẳng qua là cậu không có thói quen ngủ với người khác!Giường của mình vẫn là tốt nhất, vừa lớn, còn có thể lăn lung Minh Hề cảm khái một tiếng, không có chút hình tượng ngã trên giường lớn, dùng sức lăn lộn vài thế giới này còn có chỗ nào thoải mái hơi giường ngủ chứ?Nghĩ đến sang năm mình sẽ phải chạy rồi, thật là hơi không nỡ cái giường này nay cậu giằng co cả một ngày, sau khi lên giường rất nhanh đã lập tức mơ màng ngủ thiếp nửa đêm, cậu bị tiếng động ngoài cửa đánh sao hôm nay chưa ngủ được bao nhiêu đã sáng rồi?Đường Minh Hề nửa mê nửa tỉnh liếc nhìn điện thoại, lúc này mới bốn giờ sáng!Cậu khó khăn xuống giường, mở cửa ra vừa phòng khách, vẻ mặt của Diệp Hành bình tĩnh, đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra Minh Hề sửng sốt, nghĩ thầm bây giờ nam chính cũng liều mạng như vậy sao?Bảy giờ đi làm cũng không thỏa mãn được hắn, bây giờ bốn giờ sáng đã ra ngoài đi làm rồi?Diệp Hành chú ý tới sự xuất hiện của cậu, nghiêng người nhìn câu “Tôi đánh thức anh hả?”Mặc dù là như Minh Hề lắc đầu “Không có. Đêm hôm khuya khoắt cậu đi đâu vậy?”Cũng không thể là thật sự đi làm chứ?Vẻ mặt của Diệp Hành dừng lại một chút, giấu thêm biểu cảm trên mặt.“Bệnh viện điện thoại tới, nói với tôi là Diệp Nguyệt đang cấp cứu.”Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Đường Minh Hề tức muốn mở miệng an ủi gì đó, nhưng nói như thế nào, cậu yên tâm là được rồi nam chính, em gái của cậu có nhân vật chính là cậu soi sáng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì!Suy cho cùng nguyên trong tiểu thuyết, chẳng những Diệp Nguyệt không có chuyện gì, còn tìm được tủy sống thích hợp, vui vẻ sống đến cuối đời, còn kết hôn sinh con cùng, Đường Minh Hề vội vàng đổi một cái áo khoác, rửa mặt rồi đi xuống lầu “Tôi đi với cậu.”Hình như Diệp Hành có hơi ngoài ý muốn “Anh không ngủ hả?”“Mạng người là trời, tại sao tôi có thể ngủ được.” Đường Minh Hề lầm bầm một câu “Tôi cũng không phải là loại người không có lương tâm.”Ánh mắt của Diệp Hành dừng ở trên mặt Đường Minh Hề thật lâu, một lúc sau, hắn cầm áo khoác ngoài phủ lên người Đường Minh Hề “Nhiệt độ buổi tối thấp, mặc thêm một cái.”Một chiếc Bentley đen chậm rãi chạy ra khỏi công quán Minh đường Diệp Hành cũng không nói chuyện, Đường Minh Hề biết tâm trạng của hắn chắc chắn là rất nặng nề.“Cậu đừng quá lo lắng.” Cậu phá vỡ sự im lặng “Nhất định không có vấn đề gì đâu.”Diệp Hành cụp Minh Hề nói “Bây giờ y học phát triển như vậy, có khi Đường gia sẽ nổ lực hỗ trợ tìm kiếm tủy sống thích hợp, nhất định sẽ tìm được.”Ánh mắt của Diệp Hành lóe lên một cái, nhắm mắt lại “Chỉ hy vọng như vậy.”Đường Minh Hề cố gắng nhớ lại trong tiểu thuyết, tại sao Diệp Nguyệt khỏe nhớ ra, hình như trong sách không có nói, chỉ nói là Diệp Hành đang tiêu diệt Đường gia, sau khi vị “Đường Minh Hề” thức dậy, bệnh của Diệp Nguyệt cũng từ từ khỏe những thay được tủy sống thích hợp, ngay cả máu RH âm tính cực kỳ hiếm cũng nói thua là ra chắc là sau khi Diệp Hành cầm quyền, thế lực bành trướng rồi, cho nên mới có nhiều tài Minh Hề yên lặng suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn thấy chỗ mấu chốt không nghĩ giờ sáng, phòng cấp cứu trong một bệnh viện ở thành phố trở nên hoảng Đường Minh Hề đến, cuộc phẫu thuật của Diệp Nguyện còn chưa kết và Diệp Hành đợi ở cửa khoảng hai tiếng, thẳng đến trời bên ngoài cũng tờ mờ sáng rồi, đèn phòng cấp cứu mới Nguyệt nằm trên giường trong phòng phẫu thuật, ngay cả liếc mắt một cái cũng không để cho bọn họ nhìn, trực tiếp đẩy vào phòng giám hộ quan trọng.“Tình trạng người bệnh không quá tốt, trước mắt cần ở quan sát ở phòng giám hộ quan trọng một thời gian ngắn, nếu như có thể tỉnh lại thì là tốt nhất, nếu như không tỉnh thì…” Bác sĩ tháo khẩu trang “Người nhà cũng chuẩn bị tốt tâm lý.”Đường Minh Hề vô thức nhìn Diệp Hành, đối phương siết chặt quả đấm, vẻ mặt nói không ra lời rất nặng này cậu cũng không giúp được gì, vẫn theo chân Diệp Hành đứng ở ngoài phòng giám hộ quan trọng, cách tấm thủy tinh nhìn Diệp mặt của cô gái nhỏ trắng bệch, hai mắt nhắm gương mặt còn dính một ít vết máu do mình ho Minh Hề nhớ tới lần trước lúc thấy cô, Diệp Nguyệt còn sức sống bừng bừng, ngay lập tức biến thành đóa hoa sắp khô nghĩ đến kết quả thê thảm của chính mình, cho nên khi nào nam chính trở về Vân Kinh chứ cho cùng em gái của nhân vật chính có hào quang nên không chết đượcMình cũng không có phải chạy QaQ.“Đói bụng không?” Bỗng nhiên Diệp Hành lên tiếng hỏi Minh Hề lấy lại tinh thần, bụng rất phối hợp kêu “Ọt” một tiếng, coi như là cậu muốn nói không đói bụng cũng không được.“Đi thôi, đi ra ngoài ăn chút gì đó.”“Nếu không thì ở với Diệp Nguyệt thêm chút nữa đi.”“Không cần.” Diệp Hành thở dài “Tôi quen rồi.”Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Nguyệt xuất hiện tình trạng nguy cấp như vậy, từ lần trước sau khi Hoàng Vu Phi nói với hắn tình trạng của tiểu thư càng ngày càng là lần thứ ba Diệp Nguyệt vào phòng giám hộ quan qua là hai lần trước, không nghiêm trọng bằng hôm Diệp Hành nhìn cô, Diệp Nguyệt ở phòng giám hộ quan trọng vẫn có thể mở giờ, quán ăn sáng gần bệnh viện đã mở Minh Hề ngoan ngoãn ngồi trên Bentley chờ Diệp Hành, chưa được bao lâu, Diệp Hành lập tức cầm một túi bánh bao hấp nóng hổi trở người ngồi ở hành lang hoa viên sau bệnh viện, cảm nhận được sự yên tĩnh một Hành mở nắp sữa đậu nành, để ở trong tay đợi nó lạnh một miệng nhỏ của Đường Minh Hề đang gặm bánh bao hấp, lén liếc nhìn tiểu Diệp Hành đang ngẩn chắn là rất khó chịu, nhưng mà cũng không thể không ăn nghĩ của Diệp Hành trở nên hỗn loạn, cho đến trước mắt bỗng nhiên có thêm một cái bánh bao mới lấy lại tinh thần, phát hiện là Đường Minh Hề đưa cho hắn.“Tôi không ăn nổi nữa.” Vẻ mặt của đối phương hết sức vô Hành nhìn cậu một cái, cúi đầu ở cắn bánh bao hấp một thịt ngon miệng nổ tung trong miệng của hắn, Diệp Hành giống như trở lại nhân gian.“Ăn thêm một chút đi.” Đường Minh Hề nhìn hắn “Tay cậu cầm sữa đậu nành cũng không tiện, tôi đút cậu ăn.”Chỉ đút ăn thôi, ăn một cái, bánh bao hấp còn dư cũng nhét vào trong bụng của Diệp dày của hắn đang nóng đến đau đớn, giống như có một đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi bình tĩnh trở Minh Hề ăn xong bánh bao hấp sau lập tức cầm sữa đậu nành uống, trong lòng bắt đầu tính năm mới chỉ còn mấy ngày, nhưng cậu nhìn tiểu Diệp Hành giống như hoàn toàn chưa có ý định trở về Vân sao bây giờ, nam chính không trở về Vân Kinh, cậu sẽ không có thời gian đi sắp xếp chuyện chạy trốn của mình Minh Hề nhớ tới trong tiểu thuyết, Diệp Hành bị ép về Vân Kinh, là bởi vì cái vị “Đường Minh Hề” tham ô một số tài chính của Minh Hằng đi đánh bạc, sau đó đổ cho Diệp Hành tham ô tài chính, làm cho Diệp Hành mất đi sự tin tưởng của Đường Vân, hơn nữa tất cả cấp cao của Đường gia suy tính, đuổi ra khỏi Ninh em gái Diệp Nguyệt cũng bị đuổi ra khỏi bệnh viện, bất đắc dĩ, tiểu Diệp Hành không thể làm gì khác hơn là mang theo em gái trở về Vân phút này cánh chim của hắn đã đủ lông đủ cách, đoạt lại quyền thừa kế ở Diệp cũng là tình thế bắt phía sau thì không cần phải nói rồi, nửa năm sau Diệp Hành trở về Ninh Thành, rửa sạch sỉ nhục trước đó, hoàn toàn đánh bại Đường Minh Hề chắc chắn không làm ra chuyện thất đức như là trộm tiền của Diệp Hành, sau đó vu oan cho Diệp lẽ không còn cách nào khác, có thể dịu dàng để cho tiểu Diệp Hành tạm thời rời khỏi Đường gia, trở về Vân Kinh sao?Đường Minh Hề im lặng suy nghĩ, không có kết cẩn thận thử dò xét một câu “Diệp Hành, cậu có nghĩ tới hay không, nếu như Ninh Thành không có tủy sống thích hợp, có thể đi Vân Kinh tìm xem, dù sao cũng là thủ đô, tài nguyên phong phú hơn thành phố Nam Phương.” Tay Diệp Hành cầm sữa đậu nành dừng lại một Minh Hề giống như vô tình nói “Tôi nghe anh trai nói, quê của cậu không phải là ở Vân Kinh à.”“Ừ.”Cậu nổi lên dũng khí, hơi hưng phấn hỏi “Vậy năm mới cậu có trở về Vân Kinh hay không?”Mau nói trở về! Mau nói trở về!“Không về.” Diệp Hành nói cái đáp án làm cho Đường Minh Hề thất vọng.“Tại sao?” Đường Minh Hề không giải thích được, nghĩ thầm bây giờ nam chính giả heo ăn cọp cũng một năm rồi, còn không nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị giết lại Diệp gia à!Cậu được đó tiểu Diệp Hành! Đứng dậy từ gốc! Lấy ra khí phách lúc đầu của nam chính!!- “Tôi cãi nhau trở mặt với mẹ của tôi rồi.” Diệp Hành hời hợt nói một Minh Hề chỉ nghe đã lập tức biết không đơn giản như vậy, Diệp gia là nhà giàu có nhất Vân Kinh, mẹ con cãi nhau trở mặt, chắc chắn không đơn giản là thời phản nghịch lúc trưởng quên đi!Quả nhiên mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình, tôi đang nghĩ cách cho Minh Hề cho là cậu nói chuyện với Diệp Hành tới đây đã kết thúc biết bỗng nhiên Diệp Hành nói một câu “Lúc còn rất nhỏ quan hệ của tôi và bà ấy cũng còn được.”Đường Minh Hề kinh ngạc quay đầu, không nghĩ tới Diệp Hành lại bằng lòng nói chuyện của mình với không nói chuyện, chỉ kiên nhẫn nghe.“Hôn nhân của mẹ và cha tôi không hạnh phúc, sau khi tôi ra đời được ba năm, cha của tôi đã có tình nhân.”Ôi, Đường Minh Hề dựng lỗ tai nhỏ lên nhiều chuyện.“Năm tôi ba tuổi, trong nhà xảy ra chuyện lớn.” Diệp Hành im lặng một lúc, tiếp tục nói “Mẹ của tôi bị bắt cóc, còn bắt cóc cha và tình nhân của ông ấy.” Gì? Trong tiểu thuyết không có đoạn này mà cướp có thể là vì muốn chút tiền chuộc, kêu cha tôi chọn tình nhân của ông hoặc mẹ tôi.”- Đường Minh Hề nghe đến hít khí lạnh, chọn vợ và tình nhân, cái lựa chọn hai chọn một chết tiệt này!“Cha cậu cho tình nhân?”“Không, ông ấy chọn mẹ tôi, vì khi đó mẹ tôi đang mang thai.”Nói tới đây, Diệp Hành tự giễu một chút “Nếu như bà ấy không mang thai, cha tôi sẽ không chọn bà.”Đường Minh Hề “Vậy tình nhân của cha cậu thì sao? Chết rồi à?”“Không biết.” Diệp Hành lên tiếng “Sau đó quan hệ của cha mẹ tôi càng ngày càng kém, Cha tôi vì không chọn được người thương, vẫn đau lòng hối hận, mấy năm sau buồn đến chết đi!”Này, Đường Minh Hề không biết nói gì cho phải, chỉ có thể nói không hổ là cậu nha, anh nam chính, trên khắp mọi mặt mà nói thì bối cảnh gia đình cậu cũng xứng với thân phận nam chính của cậu đó!“Ra đời mà không có ai mong chờ, cha mẹ của em ấy còn hận em ấy, chỉ có tôi hy vọng em ấy ra đời, ít nhất là như vậy, tôi không phải là người duy nhất cô đơn trên thế giới.”Đường Minh Hề nghĩ thầm, vậy mình vẫn phải an ủi nam chính, suy cho cùng người ta cũng nói ra từ nội Hành tự giác nói quá nhiều, cho dù là nói cho Đường Minh Hề nghe, bình hoa nhỏ không tim phổi cũng sẽ không có cảm xúc qua là lúc hắn đứng dậy, Đường Minh Hề chui vào ngực của hắn, ôm hắn một tác vội vàng, làm cho Diệp Hành sững sờ đứng yên tại đó Diệp Hành cũng đưa cánh tay, ôm chặt Đường Minh Hắn cúi đầu, chôn mặt vào vai của đối Minh Hề nghĩ thầm, chắc là hắn rất không thương mẹ không thương, có một đứa em gái nương tựa sống đến lớn, cuối cùng còn bệnh nghiêm trọng như vậy, nói không chừng lúc nào cũng có thể không thật giống như sau lại cưới vợ cũng không làm cho người ta bớt Đường Tiểu Hề không để cho người ta bớt lo yên lặng đau lòng, sau này nhất định phải tiết kiệm một chút cho tiểu Diệp Hành, ít nhất không mua kim cương lớn như vậy!“Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Bỗng nhiên Diệp Hành lên Minh Hề thốt lên “Nghĩ phải tiết kiệm chút.”“?”“…”Làm sao nói ra lời trong lòng vậy, cứu mạng!!!Đường Minh Hề hơi buồn Hành buồn cười “Cuối cùng lương tâm của Đường Tiểu Hề phát hiện cảm thấy chồng rất thảm, muốn làm một hiền thê à.”- “…”Đi chết đi, trả sự đau lòng lại cho dù, Đường Minh Hề vẫn không tránh khỏi Diệp Hành, để cho hắn ôm chính mình như yên lặng chôn mặt ở trong ngực của Diệp Hành, chóp mũi vẫn có mùi hương dễ chịu.“Cậu sẽ không cô đơn.” Đường Minh Hề rầu rĩ không vui nói “Sau này tôi ở cùng cậu.”Đến tầm nửa năm đường sau này phải tự mình kiên cường đi thôi, tiểu Diệp Hành giống như dùng sức vuốt ve cậu, giống như cây gỗ duy nhất di chuyển trong xoáy nước, giọng nói khàn khàn “Đường Minh Hề, nếu như tôi từng làm sai chuyện gì, cậu có tha thứ cho tôi không.”Đường Minh Hề suy nghĩ một chút, nhanh chóng trả lời “Xem là chuyện gì đã.”“Nếu như là chuyện rất xấu gì sao?”- “Mua cho cậu mười đảo.”Bỗng nhiên tim của Diệp Hành trống không, không nhịn được cười “Anh mua nhiều đảo như vậy để làm gì?”“Đơn giản là tôi muốn bọn nó không được à?” Đường Minh Hề đúng tình hợp vỗ lưng của Diệp Hành, khẽ ép chặt “Có câu tục ngữ, thiên tương giáng đại nhậm ư tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt, mặc dù nửa đời của cậu bấp bênh, nhưng tương lai nhất định là ánh sáng rực rỡ. Trong tiểu thuyết đều viết như vậy, thân thế của cậu, tuyệt đối là vai nam chính trong kịch bản. Yên tâm, lập tức sẽ phải khổ tận cam lai rồi.”* Thiên tương giáng đại nhậm ư tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt 天降大任于斯人也, 必先苦其心志劳其筋骨 Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân không phải à, ngoại trừ sau khi nhân vật phản diện trước đó, vai nam chính tiểu Diệp Hành chính thức bắt đầu con đường phản Minh Hề tùy ý ngoan ngoãn để cho Diệp Hành ôm, sau khi hiểu lời khen, đối phương cũng không cái phản ứng nghĩ lại một chút, chẳng lẽ vuốt đuôi không thành công rồi à?Kết quả một giây sau, bỗng nhiên Diệp Hành buông cậu ra, hai tay đặt ở trên bả vai của cậu, nhẹ nhàng kéo ra, làm cho khoảng cách hai người cách ra một Minh Hề?Diệp Hành thong thả ung dung nói “Vậy anh làm nữ chính trong kịch bản à.”- ……Đường Minh Hề hít một hơi thật sâu, nặn ra một nụ cười nam nhân, tôi là cha của cậu.
tôi thực sự không muốn làm nhân vật phản diện