⭐ Mục Tiêu Của Tôi Định Mệnh Của Tôi Review

Bên cạnh đó, học hỏi không ngừng và phát triển sự nghiệp của bạn là mục tiêu lớn của chúng tôi nên Wall Street English tổ chức các buổi định hướng cho nhân viên mới để giúp bạn làm quen và thành công nhanh nhất trong công việc mới thông qua chương trình đào tạo về VMED Group hướng tới mục tiêu xây dựng, phát triển môi trường làm việc hạnh phúc - nơi mỗi thành viên được phát huy tối đa năng lực, nhiệt huyết và lan tỏa ngọn lửa đam mê trong hành trình hiện thực hóa sứ mệnh tối quan trọng "Vì một cộng đồng khỏe mạnh và hạnh phúc hơn". Tận tâm tận lực vì một mục tiêu chung của tổ chức. giải pháp trên di động cho cá nhân và doanh nghiệp. Sứ mệnh. Giải quyết các vấn đề thiết thực của doanh nghiệp, tư vấn và cung cấp các giải pháp trên di động một cách đơn giản nhưng đạ hiệu quả nhất Chúng tôi luôn trung thành với sứ mệnh của mình và sẵn sàng đi cùng mọi bước phát triển của doanh nghiệp của bạn. Không ngừng mở rộng và phát triển Công nghệ trong kỷ nguyên công nghiệp 4.0 đang thay đổi thế giới hàng ngày. Mục tiêu ngắn hạn - Khách hàng chúng tôi không phải gọi điện đến để hỏi tình trạng hàng hóa vì chúng tôi đã chủ động thông báo cập nhật. - Khi được hỏi có biết dịch vụ nào chuyển hàng từ Thái Lan về Việt Nam không, khách hàng sẽ nói rằng khách hàng biết Quý Nam làm việc rất chu đáo. - Khách hàng có lợi nhất khi dùng dịch vụ của Quý Nam. IMC, 62 Trần Quang Khải, Phường Tân Định, Quận 1, TP. Hồ Chí Minh. TẠI HÀ NỘI. 18-19-20/11/2022 . 13. Days. 20. Hours. 33. Minutes. 07. Seconds. Sứ mệnh của tôi là lan tỏa tri thức, thúc đẩy hành động mạnh mẽ nhằm mang lại sự thịnh vượng cho những nhà đầu tư: Transforming lives Nhà sáng tạo video tiktok Minion Production là một công ty sáng tạo đa dịch vụ, chúng tôi được thành lập từ năm 2021 với sứ mệnh là cung cấp giải pháp sáng tạo video cho mọi người, giúp mọi người khơi dậy khả năng sáng tạo và nâng cao giá trị sáng tạo của họ. Và mục tiêu của chúng tôi là sẽ trở thành một thương hiệu sáng tạo hàng đầu ở Việt Nam. REVIEW PHIM: Người Yêu Của Tôi Là Yêu Quái (P2) Hình ảnh thẩm định phim anime hay thẩm định phim hoạt hình hay Nguồn video XEM LẠI PHIM: Người Yêu Tôi Là Yêu Quái (P2) | Tóm tắt Anime hay Tìm hiểu thêm về XEM … Hoạt động trải nghiệm của các khối lớp có nội dung và mục tiêu phù hợp Chương trình Nhà trường theo hình thức tích hợp liên môn các kiến thức, kĩ năng của nhiều môn học: Ngữ văn, Lịch sử, Địa lý, Kỹ năng sống… góp phần giúp các Vicsers phát triển và hoàn thiện nhân cách, bồi dưỡng năng khiếu, khả iHHN. Lăng Họa trợn tròn mắt nhìn cánh cửa phòng làm việc đã khép lại trước mặt mình. Trở về chỗ ngồi, cô bật máy tính lên trong vô cảm, sau đó vô thức đưa tay vuốt lại vạt váy và mang tai mình. ... Tức là, nếu như cô không nghe nhầm, đây có lẽ được coi là một lời quấy rối tình dục chốn công sở? Nếu như đăng lên Zhihu*, tiêu đề chắc hẳn nên viết là Ngày đầu tiên đổi ông chủ mới đã bị quấy rối tình dục tại công sở, phải làm sao đây? Tôi luôn online chờ đợi chia sẻ, đang rất sốt ruột. *Một mạng xã hội chia sẻ tại Trung chín giờ, GAGA vừa vào văn phòng đã lượn ngay tới bên cạnh bàn làm việc của cô, hớn hơ hớn hở vỗ vai cô "Xa cách mười mấy tiếng đồng hồ, chào mừng cậu một lần nữa quay trở lại, chiến hữu tốt của mình!". Cô thở dài, nét mặt lộ rõ vẻ lo âu "Nice panties?". GAGA giật mình, trong phút chốc chuyển sang trạng thái ngượng ngùng "Trời ơi, làm sao cậu biết hôm nay mình mặc quần lót ren màu đen hả? Hôm nay bạn trai mình vừa đi công tác về". Lăng Họa nhắm mắt lại "... Nếu đây là lời sếp nói với cậu, cậu sẽ có phản ứng gì?". "Thần kinh à, sếp tớ là nữ, đâu phải cậu không biết." GAGA lườm nguýt xong bỗng hoảng hốt hạ giọng xuống "Mẹ ơi, đừng bảo là Chase đã nói với cậu như vậy?". Cô không lên tiếng. GAGA quan sát biểu cảm như vừa giẫm phải cứt chó của cô, giơ tay xoa xoa trán cô "Cậu có sốt không đó? Chase? Đến việc nói chuyện với phái nữ một câu anh ta còn ghét nữa là, làm gì có chuyện quấy rối tình dục cậu chứ? Bọn mình đã đồn đại anh ta là gay rồi". Lăng Họa day day trán, nghĩ tới dòng tít "vô số scandal tình ái" hiện lên trên thanh công cụ tìm kiếm về người đó tối qua, cô đau đầu khoát tay, ý bảo GAGA về chỗ của mình "Thôi, cứ coi như mình bị sốt đi". Khi cuộc họp qua điện thoại của Cù Khê Ngưng kết thúc thì cũng đã hơn mười giờ. Cô mang theo một tập tài liệu mà Tiểu Địch nói là Khang đại nhân nhờ cô chuyển giao đến phòng làm việc của anh, nhẹ nhàng gõ cửa. Anh giơ tay lên. Cô đặt tập tài liệu lên mặt bàn "Đây là tài liệu GKang nhờ chuyển cho anh". Anh cầm qua, lật xem rất nhanh rồi bỗng nhiên lạnh giọng hỏi "Bữa trưa đặt xong rồi chứ?". "Vâng, đều chọn các món trước kia anh thích ăn." "Tài xế thì sao?" "Đúng hai giờ chiều sẽ có mặt để đưa anh tới đường Trung Đồng. Ngoài ra, buổi trưa khi anh ra ngoài ăn cơm, tôi sẽ yêu cầu người tới dọn dẹp sạch sẽ văn phòng, đồng thời chuyển toàn bộ đồ đạc của anh vào đây. Tôi sẽ đích thân giám sát." Cù Khê Ngưng không nói gì thêm. "Tôi đã yêu cầu bộ phận IT chia sẻ thời gian biểu hằng ngày của anh cho tôi, để tôi có thể sắp xếp luôn lịch trình cho anh mà không cần phải dặn dò. Thư ký trước của anh..." "Hôm qua tôi đã thay đổi và xóa bỏ quyền hạn quản lý của cô ấy rồi." "Vâng." Lăng Họa thầm nghĩ cô gái kia cũng thật đáng thương, hôm qua vẫn còn kiêu căng ngạo mạn như chỉ muốn cắm hai thỏi vàng lên đầu, hôm nay gần như đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. "Nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước." Vừa ra tới cửa, cô liền nghe thấy giọng Cù Khê Ngưng vang lên sau lưng "Cô chuyển chỗ tới vị trí trống trước cửa phòng tôi". Cô quay đầu lại. Anh cúi đầu đọc tài liệu, giọng hờ hững "Tôi không muốn khi nào cần tìm thư ký của mình còn phải ra ngoài rẽ hai lần mới tìm được". Lăng Họa xưa nay rất yêu quý vị trí hiện tại của mình, bên trái dựa vào cửa sổ, ánh nắng vừa phải, bên phải lại không có ai, làm việc gì cũng có thể hoàn toàn yên tĩnh và tập trung. Trước kia vì biết cô thích nên Tim chưa bao giờ ép cô phải chuyển ra ngồi gần ông. Còn ông giời này, nhìn bằng mũi cũng đủ biết không phải là người dễ thương lượng như Tim. "Ok." Cô đáp lại. *** Từ đó cho tới trước bữa trưa, mọi việc đều bình an vô sự. Cù Khê Ngưng gửi mail yêu cầu cô in tài liệu, sắp xếp cuộc họp, tìm người. Cô luôn lặng lẽ hoàn thành với hiệu quả cao nhất. Còn sự kiện quần lót xảy ra ban sáng dường như cũng thật sự trở thành một giấc mơ thoáng qua của cô, sau đó dù cô có liên tục năm lần bốn lượt đi vào phòng đưa tài liệu cho anh, anh cũng không nói thêm với cô câu nào nữa. Hơn 12 giờ, anh và Bill F cùng xuống dưới đi xe đến nhà hàng. Cô ôm cái bụng đói meo theo dõi các công nhân dọn dẹp phòng làm việc của anh, gói góm lại toàn bộ đồ đạc mà có khả năng Tim vẫn sử dụng, bao khác là các đồ sẽ vứt bỏ rồi lần lượt sắp xếp và chuyển đi. Đúng 1 giờ 15 phút, Cù Khê Ngưng bước vào một căn phòng đã hoàn toàn mới. Anh nhìn xung quanh một lượt rồi ngồi xuống. "Đây là tài liệu cần cho cuộc gặp chiều nay giữa anh và tổng giám đốc AME." Ở ngoài cửa, Lăng Họa quan sát và đoán chừng ông giời này đã hài lòng rồi bèn cố gắng lê cơ thể từ sáng tới giờ chưa được một ngụm nước, bụng đói lép kẹp, đầu váng mắt hoa đi tới trước mặt anh, đặt tập tài liệu lên mặt bàn "Tài xế đã đợi anh phía dưới". Cù Khê Ngưng bỏ tài liệu vào cặp, cầm di động, đi ra khỏi phòng. Đoán chừng anh vừa mới tới, có lẽ cũng hoàn toàn không biết rõ xe và tài xế riêng của mình trông như thế nào, cô âm thầm đi theo phía sau, cùng anh đi xuống thang máy và chỉ đường cho anh. Ra khỏi tòa nhà, cô dẫn anh tới bên cạnh xe, nhìn anh ngồi lên xe rồi cuối cùng mới thở hắt ra một hơi như thoát xác, dựa vào cánh cửa lớn gửi tin nhắn Wechat cho GAGA "Xuống dưới này đi mua gì ăn với mình đi". GAGA cùng cô tới một quán café gần đó mua một ít salad trộn, hoa quả và nước uống, ngồi trên ghế, quan sát cô ăn uống nhồm nhoàm như chết đói, mất hết cả hình tượng. "Xin lỗi nhé, mình đói quá." Lăng Họa vừa ăn vừa nhìn GAGA bằng ánh mắt ái ngại. "Không sao." GAGA chống cằm, nhìn cô với vẻ hứng thú "Nhìn một cô gái xinh đẹp ăn uống cũng là một loại hưởng thụ". Cô nhét tất cả chỗ salad còn lại vào mồm "Khen mình nhiều vào, bây giờ mình bị ngược đãi đến độ yếu ớt, tâm hồn rất cần được chở che". "Không cần biết Chase đẹp trai cỡ nào, mình cá với cậu là cả Berker Palace này không ai tình nguyện đến ngồi thay vị trí đó của cậu." "Mình cũng nghĩ vậy đấy." Cô uống một hớp nước ép cực to, bình tĩnh lại một chút mới nói "Đúng là tổn thọ mà". Vừa nói xong câu này, di động của cô đã vang lên tiếng thông báo. Cô cầm di động mở Wechat ra, vừa liếc thì bàn tay đang cầm cốc nước đã cứng đờ lại. Chase Hủy toàn bộ các cuộc họp của tôi từ nay cho tới thứ Sáu, đặt cho tôi vé máy bay tới thành phố P lúc sáu giờ tối. Họp xong với AME bên này tôi sẽ ra thẳng sân bay, đặt phòng khách sạn cảm nhận được bầu không khí vừa mới thoải mái được giờ đã hoàn toàn tan biến bèn dè dặt hỏi "Sao vậy? Lại là Chase à?". Cô đứng dậy khỏi ghế, cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung "Anh ta yêu cầu thay đổi tất cả các lịch trình để đi công tác đột xuất". "Sặc!" GAGA rảo bước cùng cô trở về tòa nhà Berker Palace "Chuyện đó rất bình thường, mấy ông sếp lớn lịch trình cứ đổi xoành xoạch trong vài phút ấy". Lăng Họa vừa đi vừa nhắn lại một chữ "Vâng" nhưng trong lúc ấy dòng tin nhắn tiếp theo của Cù Khê Ngưng đã nhảy ra. Chase Cô cũng đi cùng.... Cô dừng bước, dí sát di động vào mắt, nhìn kỹ bốn chữ ấy, đọc đi đọc lại. GAGA sốt ruột, đi phía trước chê cô "Cậu có thể đi nhanh một chút không? Cứ như bà già vậy". Lăng Họa đặt tay lên bàn phím, do dự vài giây rồi trả lời Tôi... và anh cùng tới thành phố P?Đối phương trả lời rất nhanh Đúng hít sâu một hơi. Chase Có vấn đề gì không?Lăng Họa nghiến răng nhắn lại hai chữ Không có.*** Từ lúc đặt xong máy bay, khách sạn, xe đưa đón rồi thay đổi tất cả lịch trình của Cù Khê Ngưng, tới lúc về nhà cuống cuồng lấy tạm vài thứ đồ và quần áo thay giặt cần thiết, đến khi Lăng Họa nhảy lên taxi lao vội ra sân bay, cô gần như tắt thở. Nói thật lòng, trước kia khi đi theo Tim, không phải cô chưa từng đi công tác. Tuy nhiên, thứ nhất không thường xuyên, thứ hai lịch trình luôn được lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước. Những lần công tác chỉ được quyết định trong vài phút ngắn ngủi thế này, cô thật sự chưa bao giờ gặp phải. Nhìn giờ, cô nghĩ cố gắng thì vẫn có thể kịp, vừa định thở một hơi thì tin nhắn lại kéo tới. . T𝐫𝒖yệ𝘯‎ hay‎ l𝒖ô𝘯‎ có‎ tại‎ ⩶‎ TRU𝖬TR‎ ⩶Chase Giúp tôi in hai phần tài liệu ra, tôi vừa gửi vào email của cô rồi.¥%¥%&*... Cô thật sự sắp chửi bậy tới nơi rồi. Lẽ nào anh ta không biết cô đang vội tới sân bay ư? Anh ta coi cô là Doraemon có thể rút một chiếc máy in từ trong túi ra chắc. Khi tới sân bay, cô thẳng qua trạm kiểm tra an ninh vào phòng đợi bay, rồi tìm nhân viên phục vụ tại sân bay nhờ in tài liệu, cuối cùng lao lên máy bay năm phút trước khi cửa đóng lại. Đi tới khoang hạng nhất cô liền nhìn thấy Cù Khê Ngưng nho nhã ngồi vắt chân ở đó, vừa uống rượu vang vừa nhàn tản đọc Kindle, trông không hề giống một người đang gấp gáp công việc chút nào. "Chase." Cô vuốt vuốt lại mái tóc rối bời, đi tới trước mặt, bình tĩnh giao tài liệu cho anh "Mỗi phần hai bản, chia trang in màu". Anh nghe thấy tiếng của cô bèn ngẩng đầu lên nhìn rồi đón lấy phần tài liệu. Đợi một lát không thấy anh còn căn dặn điều gì, cô khẩn trương đi về chỗ ngồi của mình, đặt hành lý xuống. Chỗ của cô cách anh khoảng hai hàng, hơn nữa trùng hợp là bên cạnh không có ai. Ở Berker Palace nhiều năm, đối mặt với nhiều sóng gió bão bùng, có được những trải nghiệm và kinh nghiệm xương máu trong công việc cũng đã giúp cô phần nào rèn luyện được sự bình tĩnh dù đối mặt với hoàn cảnh nào. Thế nên cho dù Cù Khê Ngưng trăm ngàn lần gây khó dễ, cô cũng không muốn khuất phục, nói rằng mình không làm được. "Binh đến nước chặn, nước đến đất dìm", chuyện tới đây hay tới đó, anh biến thái thì cô cũng không phải kẻ ăn chay. Máy bay cất cánh rất nhanh, cô thoải mái điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, định yên lặng tranh thủ chợp mắt một giấc trên máy bay. Khi máy bay đã bay ổn định, cô cũng gần như thiếp đi tới nơi thì đúng lúc này, cô bỗng cảm giác có người ngồi xuống ghế bên cạnh mình. Gần như là phản ứng bản năng, Lăng Họa choàng tỉnh. Cô quay sang thì thấy Cù Khê Ngưng đang ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng thắt dây an toàn. Cô tròn mắt nhìn. "Dịch phần tài liệu này ra, xuống máy bay tôi cần dùng ngay." Thắt dây an toàn xong, anh đưa cho cô một bản. Cô đón lấy. "Hơn một tiếng, chắc là đủ, cũng không nhiều chữ." Anh ngồi với tư thế thoải mái nhất có thể, bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Lăng Họa nhìn một nửa gương mặt anh bằng tâm trạng phức tạp, trong lòng đã thầm giơ ngón giữa với anh hàng trăm lần rồi, gần như nghiến đứt răng rồi nuốt vào bụng. Được, coi như anh lợi hại. Dịch thì dịch, nhưng chỗ của mình thì không ngồi lại chạy tới ngồi bên cạnh cô làm cái gì? Lẽ nào sợ cô không dịch lại nhảy khỏi máy bay chắc? Cũng may, chưa đến lượt cô thắc mắc, tiếp viên hàng không đã tới trước. "Thưa ngài Cù." Cô tiếp viên nở nụ cười tươi như hoa nhìn Cù Khê Ngưng, hạ giọng lễ phép nói "Thật xin lỗi đã quấy rầy ngài". Cù Khê Ngưng mở mắt ra. "Xin hỏi ngài có gì chưa vừa lòng với vị trí cũ của mình không ạ?" "Không." Anh lãnh đạm trả lời. "Vậy ngài chuyển chỗ qua đây là vì..." "Không được sao?" "Dĩ nhiên là được." Cô tiếp viên vội khoát tay, cười lấy lòng "Chỗ này vừa hay trống khách, nếu ngài thích ngồi đây, hoàn toàn không thành vấn đề, tôi sẽ chuyển cả rượu của ngài qua đây". Cù Khê Ngưng không phản đối, tiếp tục nhắm mắt lại "Bầu không khí ở đây tốt hơn". ... Lăng Họa nhìn sang bên cạnh, không tin vào mắt mình. WTF?! ~Hết chương 3~*Lời của tác giả Bạn hỏi vì sao Đại đế phải đổi chỗ, quá đơn giản, vì ở chỗ đó ngửi được mùi nước hoa của Tiểu Họa chứ sao. Chúc mừng Đại đế đã "bắt cóc" được người ta đi công tác "riêng".*Xì po "Chỉ có một vị vua bạc nhược mới triều cũ đảo chính. Tôi giao cả sống lưng của tôi cho cô đấy." Trên chuyến bay từ thành phố P trở về thành phố T, từ đầu tới cuối, Lăng Họa và Cù Khê Ngưng đều không nói với nhau câu nào. Thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng không gần nhau. Cô vẫn vậy, luôn thích ngồi ở hàng ghế cuối cùng, còn anh thì ngồi ở góc chéo hàng đầu tiên, vị trí cách cô xa nhất. Họ đều không hẹn mà gặp, một lần nữa ăn ý lựa chọn cách thức này để nhẹ nhàng xóa bỏ mọi chuyện đã xảy ra ở thành phố P lần này, cũng giống như ở nước A lần trước vậy. Sau khi máy bay hạ cánh, vừa mở di động cô liền nhận được tin nhắn tới từ Chúc Tịnh Làm bạn giường với nhân vật đang hot trong giới chính trị có cảm giác thế nào?Lăng Họa không khỏi lắc đầu, chỉ đáp lại đúng một chữ Tịnh Mấy lần?Lăng Họa Hai bàn tay không đếm Tịnh Cậu ta là chó Teddy đấy à?Lăng Họa Cậu so sánh kiểu này không Tịnh Câu vừa rồi là Mạnh phiền phức dùng di động của mình nhắn Họa Mạnh phiền phức uy vũ~Chúc Tịnh Mặc dù mình không muốn càm ràm nhiều như một bà cô già, mình cũng biết là cậu sẽ không để anh ta sung sướng gì đâu. Nhưng Lăng Họa à, mình vẫn muốn nói thêm lần nữa, người đau khổ nhất cuối cùng luôn là cậu. Dù có thế nào, anh ta cũng sẽ không cho phép bản thân ngã ngựa vì cậu nghĩ một lúc, vốn định nhắn lại một câu "Mình hiểu rồi", nhưng nhìn thấy xe của Cù Khê Ngưng đã xa khuất, cô vẫn cúi đầu nhắn lại một câu khác. Lăng Họa Không sao, sắp kết thúc xong, cô cất di động đi, day day đôi mày, rồi cũng ngồi lên một chiếc xe khác trở về Berker Palace. Vừa tới nơi, không ngoài dự đoán, GKang lập tức gọi cô và Cù Khê Ngưng tới họp để báo cáo tiến triển chuyến công tác đến thành phố P. Vào trong văn phòng của GKang, cô thấy Cù Khê Ngưng đã ngồi sẵn trước bàn họp. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh hơi sáng lên, nhưng khuôn mặt lại bày ra biểu cảm lạnh nhạt hơn cả thường ngày. Trái tim cô chợt nhói lên chua xót, nhưng cô vẫn nhìn GKang, nở một nụ cười chừng mực. Toàn bộ báo cáo đều do Cù Khê Ngưng phát biểu, cô hầu như không cần lên tiếng chút nào. Cùng lắm cô chỉ giúp anh bổ sung đôi ba câu nếu GKang có đặt câu hỏi. Mà nghe xong báo cáo của Cù Khê Ngưng, GKang cũng nở một nụ cười mãn nguyện không chút giấu giếm. "Chase." GKang đặt bản báo cáo xuống, vỗ vai anh "Thật sự làm rất tốt". "Nên làm thôi ạ." Cù Khê Ngưng khẽ cúi đầu "Cũng rất cảm ơn Rene đã giúp đỡ". "Rene." GKang quay sang cô, giơ ngón cái lên trước mặt cô "Cô đã trở thành thư ký khét tiếng trong Berker Palace rồi, tuyệt lắm, tuổi trẻ tài cao". "Đây cũng là việc tôi nên làm." Sau khi lịch sự đáp lại, cô liếc nhìn Cù Khê Ngưng "Đúng rồi GKang, có thứ này tôi muốn đưa cho ông". "Vậy tôi xin phép đi trước." Cù Khê Ngưng cúi đầu thu dọn tài liệu "GKang, ngày mai tôi sẽ tiếp tục bàn bạc với ông kế hoạch sau này". GKang gật đầu với anh. GKang cầm USB lên, ngắm nghía mấy giây rồi nhướng mày nhìn cô. "Xuất phát từ việc mong muốn ông và Berker Palace được lợi cao nhất, hy vọng ông có thể nghe hết nội dung trong USB." Cô từ tốn nói "Cũng mong đây là chút công sức ít ỏi tôi có thể giúp ông". Ánh mắt GKang hơi lấp lánh "Nội dung gì vậy?". "Ông cứ nghe rồi sẽ biết." Cô cười khẽ rồi cũng thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng làm việc của GKang. ... Bảy giờ sáng hôm sau, cô nhận được tin nhắn từ Paul, bảo cô đúng tám giờ tới Berker Palace gặp ông. Đọc xong tin, cô bỏ di động sang một bên, những suy nghĩ vốn đang mơ mơ hồ hồ bỗng trở nên rõ nét. Tình huống này tới nhanh hơn cô dự liệu. Cũng khó trách, sau khi nghe đoạn ghi âm, sao GKang có thể nhẫn nhịn thêm một ngày nào? Chắc chắn sẽ lập tức cho gọi Paul. Và Paul một khi bị gọi đến, tự nhiên cũng sẽ tìm cô. Trước khi vào phòng làm việc của Paul, cô hít sâu một hơi rồi mới giơ tay gõ cửa. Paul giúp cô mở cửa ra từ phía trong, trên khuôn mặt xưa nay vẫn luôn ôn hòa lúc này không chút cảm xúc nào. Tới giây phút này cô ngược lại không thấy sợ hãi nữa. Cảm giác ngày trước khi đối đầu với Ken lại ùn ùn kéo tới. Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng cô đã không còn sự do dự và sợ hãi nữa. Thì ra cô đã được tôi luyện đến mức này rồi sao? Bây giờ mỗi lần đứng nhìn mình trước gương, cô luôn cảm thấy mình và một Cù Khê Ngưng trước đây cô từng ghê tởm càng ngày càng giống nhau. "Sáng nay GKang bật cho tôi nghe một đoạn ghi âm." Paul ngồi xuống sofa, khẽ lên tiếng "Bên trong là nội dung cuộc đối thoại giữa Mark và tôi trong chuyến thăm nước A". Cô im lặng đứng nguyên tại chỗ. "Rene, là cô phải không?" Ánh mắt Paul khóa chặt cô lại "Cô chỉ cần trả lời, phải hay không phải". "Phải." Paul hơi kinh ngạc, há hốc miệng, hai tay chống cằm "Cô đúng là thành thực". Cô bật cười. "Còn nhớ khi được tôi phỏng vấn, cô đã nói gì không?" Paul nhắc lại nguyên văn, không sót một từ "Tôi nguyện dành ra gấp mười vạn lần tinh lực so với bây giờ để trợ giúp ông, chỉ cần ông chấp nhận tin tưởng tôi". "Tôi còn nhớ." "Thế nên cô vẫn có thể làm một chuyện giống như trước đây cô đối xử với Ken?" Paul nhấn mạnh từng chữ, nhìn cô chằm chằm "Lần nào cũng là vì Chase, đúng không?". Lăng Họa không ngờ Paul lại nói thẳng tên anh ra. Cô âm thầm cuộn chặt tay lại, sống lưng dần đổ mồ hôi lạnh. "Rene, vẫn là câu nói đó. Cô có lợi hại thế nào cũng chỉ là tôi của hơn hai mươi năm trước. Mấy mánh khóe đó của cô nhằm vào đâu tôi có thể nhìn thấy rõ ràng. Ánh mắt cô nhìn cậu ta đã bán đứng bản thân cô. Đây là khuyết điểm trí mạng của phụ nữ. Một người phụ nữ dù giỏi giang cách mấy cũng không thể giấu giếm được tình cảm đối với một người đàn ông." Paul khoanh tay hai lại, dựa lưng ra sau ghế "Kể từ lúc cậu ta xuất hiện ở nước A để cứu cô, tôi đã khẳng định được suy đoán của mình... Nhưng mà quả thực, bao nhiêu năm nay, gặp vô số người ưa nhìn, tôi cũng chưa từng gặp người đàn ông nào có sức hấp dẫn hơn cậu ta. Thế nên dù là một người phụ nữ lợi hại vẫn bị cậu ta thuần phục, tôi không bất ngờ". Cô cắn môi. "Mà cậu ta muốn gì, ngay từ đầu tôi đã nắm rõ. Từ khi cậu ta tới đây đuổi Tim đi tôi đã biết rồi." "Vậy, nếu như thế, vì sao lâu nay ông không đưa ra đối sách?" Cô hỏi. "Vì trái tim tôi quả thực không nằm ở đây." Một lát sau, Paul chợt bật cười "Rene, thật ra tôi phải cảm ơn cô và Chase lần này đã thuận nước đẩy thuyền, để tôi có thể danh chính ngôn thuận làm theo tâm nguyện của mình". Cô sững sờ, hoàn toàn không hiểu ý tứ của Paul. "Cả tôi và cô đều biết hiện tại Chase đang nhắm vào vị trí của tôi, thế nên cậu ta luôn cố tình hạ thấp tôi trước mặt GKang, mục đích là muốn đuổi tôi tới nước A. Nhưng cậu ta không biết rằng thật ra tôi thật sự muốn tới đó giúp Mark. Cả đời này tôi có thể làm tới chức Phó Chủ tịch là đã mãn nguyện lắm rồi, tôi không hề muốn tiến thêm. Còn tình bạn giữa Mark và tôi lại sâu đậm hơn với GKang rất nhiều. Thế nên tôi chân thành muốn rời khỏi đây tới nước A làm cánh tay phải giúp ông ấy quản lý đất nước." Lăng Họa tròn xoe mắt, không dám tin vào đôi tai mình. ... Sự tình đã chuyển hướng lệch hẳn khỏi dự tính ban đầu của cô. Cô những tưởng sau khi Paul biết cô đã bán đứng mình thì sẽ nổi trận lôi đình, đuổi thẳng cô ra khỏi cửa. Nhưng lại không nghĩ rằng tâm tư thật sự của Paul lại trùng hợp với con đường mà Cù Khê Ngưng muốn ông đi. Từ bỏ cơ hội có thể cạnh tranh chức vụ cao nhất để tới nước A làm một Phó Chủ tịch muôn đời, sao có thể chứ? "Có phải không dám tin không?" Paul mỉm cười "Ván cờ của hai người tôi đã biết từ đầu, tôi không hề ngăn cản tất cả mọi chuyện xảy ra, bao gồm cả việc cô và cậu ta tới thành phố P... đều là vì muốn để Chase đi nốt nước cờ cuối cùng". Cô dần dần thu lại biểu cảm kinh ngạc của mình, trầm giọng hỏi "Lệnh của GKang là gì?". "Ông ấy muốn tôi chọn lựa có sang nước A hay không. Tôi đồng ý ngay. Tôi cũng đã liên lạc với Mark rồi, tuần sau tôi sẽ lên đường." Trái tim Lăng Họa đập thình thịch dữ dội, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn. "Tôi đã gửi tin nhắn cảm ơn và chúc mừng Chase rồi." Paul lắc lắc chiếc di động của mình "Thứ Hai tuần sau, GKang sẽ tuyên bố cậu ta sẽ trở thành người kế nhiệm tôi". Cô nhìn Paul, gần như không biết câu sau nên nói gì. Cục diện này cô vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần lưới rách cá chết. Nhưng thật không ngờ kết quả lại nhẹ nhàng như vậy, còn tránh được một cuộc chiến đổ máu. "Rene." Lúc này Paul đứng bật dậy khỏi ghế, đi về phía cô "Tôi biết cô dốc hết tâm sức giúp đỡ Chase là vì tình cảm dành cho cậu ta. Nhưng tôi nghĩ cô còn hiểu rõ hơn tôi mọi thứ tình cảm trong Berker Palace này đều không đáng một xu. Một khi cậu ta ngồi lên được vị trí mong muốn sẽ lập tức bỏ rơi cô". Trầm ngâm giây lát, cô đáp "Có lẽ ông sẽ cho rằng tôi u mê cố chấp, nhưng đối với tôi, anh ấy là người xứng đáng ngồi lên vị trí ấy nhất". Thân là thanh kiếm của anh, tay cô cũng đã dính đầy máu tươi rồi. Hoặc có lẽ thứ luôn chống đỡ để cô chiến đấu, ngoài thứ tình cảm rẻ mạt ấy ra còn là sự tự tin không lý do cô dành cho anh ngay từ ban đầu. Dù anh tuyệt tình, lạnh lùng cỡ nào, thì ở trong lòng cô, từ đầu tới cuối cũng chỉ có anh đủ tư cách trở thành người nắm địa vị quyền lực nhất. Năng lực và thủ đoạn của người đàn ông này khiến anh từ lâu đã trở thành vị vua duy nhất trong lòng cô. Mà cô, chỉ muốn phò tá vị vua đẹp nhất trong mắt mình lên ngôi. Paul nhìn cô chăm chú một lát rồi nói "Vậy thì, bây giờ cậu ta đã rất gần vị trí ấy rồi". "Thế nên, tôi tự tay giết người mình cũng không uổng công vô ích." Cô cười khẽ "Dù nói thế nào, cũng chúc mừng ông đạt được tương lai mà mình mong muốn. Mấy ngày tới, tôi cũng sẽ giúp ông cùng gia đình làm xong xuôi các thủ tục di dân tới nước A". Nói xong, cô chuẩn bị quay người rời đi. Sau khi trải qua sự phản bội đã được dự liệu trước, cô vẫn cảm thấy Paul có lẽ không muốn tiếp tục nói chuyện với cô nữa. "Rene." Ai ngờ được Paul bỗng gọi giật cô lại "Thật ra, cô vẫn còn một sự lựa chọn khác". Cô quay đầu lại. "Nếu cô không muốn làm thanh kiếm bị cậu ta vứt bỏ sau khi lên ngôi vua thì cô có thể lựa chọn cùng tôi tới nước A. Sau khi Lina qua đời, Mark vẫn luôn tìm kiếm một thư ký như cô, hơn nữa ông ấy cũng đã biểu đạt ý nguyện này với tôi." Paul nhìn cô chăm chú "Sự bất trung của cô dành cho tôi chỉ kiến tạo trên nền tảng tình yêu với một người đàn ông khác, còn về phương diện công việc không có gì để bắt bẻ. Cô hãy chọn đi, tiếp tục làm thành kiếm của một người đã định sẵn sẽ bỏ rơi cô hay làm cánh tay phải của một người có cùng địa vị như thế, hơn nữa còn cho cô một quyền lực vô hạn?". "Tôi cho cô một ngày để suy nghĩ." *** Khi cô ra khỏi Berker Palace đã là hơn mười giờ tối. Cả gia đình Paul cần hoàn thiện thủ tục di dân. Dù là Paul, vợ ông, hay các con thì cũng đều phải làm xong trong vài ngày ngắn ngủi. Nói chuyện với Paul xong, cô chưa hề ngơi nghỉ công việc và các cuộc điện thoại, tới giờ này mới miễn cưỡng được coi là xong công việc ngày hôm nay. Ăn đại một bát mỳ bên đường xong xuôi, cô cũng không bắt xe mà đi bộ một cách yên lặng, không mục đích trên đường. Đi mãi đi mãi, chẳng biết đã qua bao lâu, khi ngẩng đầu lên, cô bất ngờ đã tới một nơi mình hoàn toàn không ngờ đến. Cô đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, như có thứ gì vừa rơi ầm ầm xuống khỏi đôi mắt cô, không còn một gợn sóng nào nữa. "Thật ngại quá, tôi có thứ này phải giao tận tay cho Chase, anh ấy bảo tôi mang tới." Cô đi tới trước cửa căn biệt thự cao cấp, nói với người chịu trách nhiệm quản lý các vệ sỹ đứng trước mặt mình "Anh chỉ cần báo lại với anh ấy, tôi là Rene". Người đó nhìn cô một lúc rồi bảo người dưới đi qua thay ca, còn mình đi vào trong nhà. Chẳng mấy chốc, đối phương đã quay về, gật đầu với cô tỏ ý cho phép cô vào. Cô mỉm cười với các vệ sỹ rồi cất bước đi lên cầu thang. Nhẹ nhàng gõ cửa, rất nhanh, từ bên trong đã có người mở cửa ra. Cù Khê Ngưng đứng bên trong, mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm, đeo kính, yên lặng nhìn cô. Cô đẩy cửa đi vào, trở ngược tay khóa cửa lại. Trong căn phòng yên ắng, gần như có thể nói là không có hơi thở của con người, vẫn giống như lần trước cô cùng con trai của Tạ Tu Dực tới đây, cô khóa trái cửa lại, sau đó tắt đèn đi. Ánh mắt Cù Khê Ngưng sáng lên, anh giơ tay tháo kính xuống. Đây giống như một ký hiệu khác biệt của riêng họ. Một giây sau, cô vứt túi xách và chỗ tài liệu trong tay xuống đất, đẩy anh tới bên tường. Sau khi nhanh chóng cởi cúc áo của anh, cô tiếp tục thuần thục ngồi sụp xuống, cởi khóa quần của anh. Sau đó, cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt anh trong bóng tối, thuần thục cởi quần trong của anh, ghé tới. Hơi thở của Cù Khê Ngưng từ bình tĩnh trở nên nặng nề. Loáng thoáng còn thấy từ cổ họng anh bật ra những tiếng gầm khẽ khàng. Một lát sau, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa, nhẹ nhàng đặt hai tay lên đầu cô để kéo mặt cô sát về phía mình. Chẳng biết đã qua bao lâu, khi cằm cô bắt đầu nhức mỏi, anh mới kéo phắt cô dậy, nhanh chóng hoàn thành công việc đổi vị trí, ép sát cô vào góc tường. Lăng Họa cảm giác váy của mình gần như bị anh kéo tung ra. Cô còn chưa kịp nói gì, anh đã từ phía sau đột kích. Một tay anh giữ chặt eo cô, tay kia luồn qua lớp vải vòng ra phía trước, động tác vừa nhanh vừa mãnh liệt. Ban đầu cô cắn chặt răng không muốn phát ra âm thanh nào, tới cuối cùng bị anh ép không thể nhịn nổi, từng tiếng ngâm nga đành bật ra. Cuối cùng khi anh rút ra khỏi cơ thể cô, cô cố đè nén cảm giác gãy rời trên eo, quay người lại, chính thức kẹp chặt lấy hông anh. "... Để em nhìn anh." Cô ôm lấy cổ anh, dường như muốn khắc lại khuôn mặt này vào trong trái tim mình... ~Hết chương 32~*Lời tác giả Dùng một câu là có thể tổng kết chương này Ngủ nhiều sẽ khỏe mạnh. Hai con người đầy kinh nghiệm sau khi tán tỉnh nhau xong có lẽ đến lúc mỗi người mỗi ngả rồi chứ? Chương sau có nên nhảy vọt tới mười năm sau, Đại đế nhìn thấy Tiểu Họa đã lấy Đốc Mẫn dẫn con gái của mình làm cameo không nhỉ? Hahahahahahah, nghĩ thôi là muốn cười...*Lời dịch giả Kiến thức mớiGiống chó Teddy Puddle được mệnh danh là loài chó "háo sắc" nhất trong các loài là loài chó có IQ cao thứ hai, rất thân thiện, rất dính người, luôn tỏ vẻ ngây thơ vô số cả những ai muốn nuôi nó đều nghĩ nó rất đáng yêu và dễ mến...Nhưng kỳ thực khi đưa nó về nhà các hành động nó làm nhiều nhất lại là... gạ tìnhvĐừng nghiêm trọng, hành động thường xuyên cọ cọ vào đủ các loại vật dụng trong nhà của nó không - hề - liên - quan - đến tình dục~Thân là một nhân vật có địa vị trong giới cún, nó chỉ làm động tác theo bản năng ấy để thể hiện sự "chinh phục", để tuyên bố địa vị cao hơn một chút của mình mà thôi.~ Lần gặp mặt tiên phong, Lăng Họa giơ ngón giữa với Cù Khê Ngưng. Không trách được, lúc đó cô vừa nhận được lời chia tay của mối tình đầu ba năm xinh xắn thơ mộng, còn anh lại đang cố gắng nỗ lực rũ bỏ một cô gái khóc sướt mướt trước mặt mình. Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland Ba năm sau, vào lần gặp thứ hai, Lăng Họa lại giơ ngón giữa với Cù Khê Ngưng. Cũng không trách được, lúc này anh vừa đến nhậm chức tại nơi cô thao tác, sửa chữa thay thế vị trí của người sếp đương nhiệm của cô, cũng đồng nghĩa tương quan với việc, gián tiếp làm cô bị mất việc làm yêu dấu. Cả hai lần, Lăng Họa đều không nhận ra anh, chỉ có anh luôn nhận ra cô từ cái nhìn tiên phong. Những chuyện diễn ra tiếp sau đó, cả đời Lăng Họa cũng không hề tưởng tượng ra được. Cô vốn thao tác trong nhà nước, là một người thư ký cần mẫn đạt tiêu chuẩn, chuyên đảm nhiệm sắp xếp lịch trình và việc làm cho những nhân vật cấp cao đầy quyền lực tối cao. Hơn ai hết, cô hiểu vô cùng rõ ràng từ “ ê kip ”, một người chỉ huy bị đẩy đi, đồng nghĩa tương quan hàng loạt những người bên dưới của họ cũng đều không hề được giữ lại, không ai muốn nuôi một mầm họa như vậy bên người. Nhưng Cù Khê Ngưng lại dám. Hết sức giật mình, anh mời cô trở lại thao tác, còn là làm việc làm như trước kia, phụ tá anh như đã từng làm với sếp cũ. Chỉ một hành động này thôi, Lăng Họa lập tức hiểu rằng, người đàn ông này tự tin và kiêu ngạo đến cỡ nào. Nếu là một ai đó khác, chắc sẽ không dám mạo hiểm quay lại, dẫu sao đã từng nắm giữ bí hiểm của sếp cũ, đương đầu với sếp mới thì dù có làm gì đi nữa cũng sẽ mang tiếng là phản bội, chưa biết chừng sau khi bị tận dụng xong còn hoàn toàn có thể bị diệt khẩu. Thế nhưng đây là Lăng Họa, cô gái xinh đẹp điệu đàng chết người, năng lượng công tác làm việc ngoạn mục và có một điểm cực kỳ giống anh đặc biệt tự tin. Thế nên một thời hạn ngắn sau đó, Lăng Họa trọn vẹn chứng tỏ được cô vô cùng thích hợp làm một phụ tá, còn là phụ tá cho người giỏi nhất. Cù Khê Ngưng cảm thấy hài lòng, tổng thể những thử thách và trở ngại anh đưa ra cô đều hoàn toàn có thể giải quyết và xử lý ổn thỏa, mặc dầu là việc công … hay việc tư. Mà cũng trong thời hạn đó, Lăng Họa đồng thời cũng hiểu được một phần ông chủ mới của mình, diện mạo bên ngoài cực kỳ lôi cuốn, cuồng việc làm thành bệnh, nhưng nhiều lúc cũng có chút sơ hở trẻ con. Dần dần, cô cảm thấy, cũng không phải là không sống nổi với ông chủ nổi tiếng dọa người này. Thế nhưng ngay lúc Lăng Họa những tưởng mình sẽ trở thành cánh tay đắc lực của anh, thì anh không sớm không muộn đưa cho cô một thông điệp người xứng danh ở bên cạnh anh chỉ hoàn toàn có thể là một người vừa nhẫn tâm vừa quyết đoán. Lăng Hoạ trọn vẹn hiểu được động cơ và mục tiêu của anh, cô cũng hiểu được việc mà một phụ tá cần phải làm cho ông chủ của mình, chỉ là những người trước đây chưa khi nào đẩy cô vào cục diện khó xử như vậy. Lăng Hoạ tâm lý thật lâu, khó khăn vất vả lựa chọn, ở đầu cuối quyết định hành động làm theo lý trí. Sự hung tàn của cô khiến Cù Khê Ngưng hài lòng, nhưng ngay khi cô vượt qua được thử thách này, anh lại đẩy cô đi. Lúc này Lăng Hoạ nhận ra, anh đã xem cô là một thanh kiếm của bậc Đế vương, mà anh, chính là ông vua đó. Anh muốn đưa cô đi mài giũa thật bén nhọn, giúp anh diệt trừ tổng thể những trở ngại trên đường đi, thay anh lấy máu kẻ địch, giống như anh nói “ Cá mập chỉ thích máu “. Đúng vậy, cá mập chỉ thích máu, vì vậy anh sẽ không thích cô. Trong lúc bản thân phải xoay vòng bên cạnh anh, từ khi nào mà chính bản thân Lăng Hoạ cũng không nhận ra, cô đã khởi đầu thích anh mất rồi. Có lẽ là từ lúc anh lặng lẽ mang đến cho cô niềm vui nho nhỏ giật mình, có lẽ rằng là lúc anh lơ đãng để lộ một chút ít phụ thuộc vào trẻ con, hoặc cũng có lẽ rằng là lúc anh dùng những hành vi mờ ám để dẫn dụ tình cảm của cô. Chỉ biết rằng, khi Lăng Hoạ nhận ra, cô đã thực sự trầm luân. Nhưng Lăng Hoạ là một người vô cùng lý trí, cô biết thứ tình cảm mà anh dành cho mình không khác với “lợi dụng” là bao, thế nên sau một đêm cuồng nhiệt với anh, Lăng Hoạ cắt đứt sự tơ tưởng của chính mình. Một người năng lượng như cô, không khi nào thiếu người trọng dụng. Lăng Hoạ đến một nơi cách xa anh để thao tác, vì cô biết rằng với vị trí quyền lực tối cao của anh hiện giờ, anh sẽ chẳng thể làm gì được. Nhưng cô thật sự không hề ngờ, Cù Khê Ngưng chỉ hoàn toàn có thể chịu đựng đúng một năm mà thôi. Trong một năm đó, anh thật sự không đi tìm cô, không làm phiền cô nhưng lại khiến tổng thể những người thao tác dưới anh vô cùng khổ sở. Họ chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra, nhưng có lẽ rằng ông chủ … thất tình rồi. Sự thật nghiệt ngã đúng là như vậy. Cù Khê Ngưng nhịn một năm, vẫn không hề lý giải thứ tình cảm hỗn độn rối loạn trong lòng mình là gì. Không phải anh luôn muốn độc thân hay sao ? Không phải con đường mà anh vạch ra vốn không có phụ nữ hay sao ? Không phải anh chỉ thích quyền lực tối cao tuyệt đối hay sao ? Vậy thì những nhớ nhung này là gì ? Những đau khổ dằn vặt và lo ngại này là gì ? Cuối cùng, Cù Khê Ngưng không có cách nào tự tìm ra câu vấn đáp, đành phải đi tìm người giải đáp. Ngày mà anh đứng trước cửa nhà Lăng Hoạ với 12 món quà, anh đã nói một câu mà cả đời này anh cũng không khi nào muốn lặp lại nữa, chính là “ Món quà thứ 12, chính là anh. ” Anh đã đem bản thân mình khuyến mãi cho cô luôn rồi, tại sao Lăng Hoạ nhà anh vẫn chưa hết giận ? Nói ra cũng thật đáng thương, bậc Đế vương trước giờ cao cao tại thượng nào biết thứ tình cảm phàm phu tục tử kia là gì, đành phải nhờ đám bạn quân sư đầu chó chỉ dạy vài chiêu dỗ vợ, sau cuối chẳng được tích sự gì, còn khiến anh mất hết cả mặt mũi. Nhưng không sao, Cù Khê Ngưng dù sao chuyến này cũng là đi tìm vợ, cho nên vì thế có mất mặt thì dẫn được người về mới là quan trọng nhất. Cù Khê Ngưng là một người có tính tự chủ tư duy rất mạnh, anh dùng cách của mình khiến Lăng Hoạ không có cách nào phủ nhận được nữa, đành phải theo anh về. Đương nhiên, chuyện sau đó thì không cần nói cũng biết mê hoặc đến thế nào rồi. Hành trình khiến một người đàn ông lạnh nhạt vô cảm Cù Khê Ngưng rơi vào lưới tình vô cùng kích thích. Lăng Hoạ là một cô gái mưu trí điệu đàng, cần lãnh đạm sẽ lãnh đạm, cần nóng bỏng có nóng bỏng, phân biệt rạch ròi giữa “ hoài niệm ” và “ còn tình cảm “, nếu có yêu cũng sẽ chân thành dành hết mọi thứ cho người đó, tuyệt không hối hận. Một người xuất sắc như vậy, rất đáng để Cù Khê Ngưng đặt lên trên tổng thể mọi thứ. Quyền lực mất đi hoàn toàn có thể từ từ thiết kế xây dựng lại, nhưng tuyệt đối không hề mất em. Em muốn làm thanh kiếm của Đế vương, mà vị vua đó chỉ hoàn toàn có thể là anh. ____ “ “ Trích từ truyện. Review by Lâm Thái Y Bìa Hy Tần * Hình ảnh chỉ mang đặc thù minh hoạ Cre Google / Huaban

mục tiêu của tôi định mệnh của tôi review